Vừa khuất bóng Chủ Phụ Yển rồi, thái độ Công Tôn Hoằng nghiêm túc hơn:” Vân tư mã, thời gian còn sớm, có thể dẫn lão phu đi xem xưởng đúc tiền được không?”
Vân Lang không nhiều lời chắp tay đi trước dẫn đường, toàn là lão hồ ly, nếu tin người ta thực sự có ý tốt với mình sẽ chết rất nhanh.
Đi trên kênh nước nóng, hơi ấm bốc lên, Công Tôn Hoằng càng đi càng nóng, gọi một phó tỳ tới cầm lấy áo choàng của mình, ông ta ngồi xuống bên ruộng rau, quan sát rau chân vịt.
Vân Lang giới thiệu:” Năm Nguyên Sóc thứ hai, bệ hạ ban thưởng cho Vân thị một bao hạt giống, số lượng rất nhiều, nhưng hỗn loạn, tới bây giờ còn chưa biết nhiều loại hạt giống công dụng gì, song cũng phân biệt được ít. Ví như loại rau lá xanh này chịu lạnh tốt, có thể sống được cả trong tuyết, đây là loại rau không tệ.”
Công Tôn Hoằng chú ý tới số rau này trồng bên kênh nước nóng:” Loại này bách tính hẳn là khó trồng nổi.”
“ Đúng thế, nếu không có đủ nước nóng, muốn ăn rau xanh mùa đông vẫn chỉ là giấc mộng thôi, số rau này Vân thị trồng, ăn số ít, đa phần là bị Trường Môn cung mua mất, cung ứng cho hoàng cung.”
Công Tôn Hoằng nhíu mày:” Chuyện này không được tiếp diễn, nếu không bệ hạ mùa đông muốn ăn quả, mùa hè muốn băng lạnh thì không ổn.”
Vân Lang cười:” Có gì không ổn, chỉ cần bệ hạ hoặc huân quý chịu bỏ tiền, bách tính thế nào có người tìm ra thứ sau hợp mùa đông, tìm ra cách giữ băng đá mùa hè, thiên hạ có thêm hai món sinh kế.”
“ Suy nghĩ của ngươi luôn khác thường, nghe qua cũng có lý đấy, mong rằng suy nghĩ của ngươi là đúng.”
“ Để bách tính ăn no, thêm bản lĩnh kiếm sống, không thể là sai được.”
Công Tôn Hoằng không nói gì.
Đi qua ruộng cà rốt, Vân Lang cúi xuống nhổ hai củ lên, cho vào chum nước sạch rửa, đưa Công Tôn Hoằng:” Thứ này lần đầu trồng ra có màu tím, phải sau tám lần trồng mới dần dần có màu cam thế này, ăn thử thấy rễ ngọt, trồng diện tích lớn hiệu quả không tệ.”
Công Tôn Hoằng cắn một miếng, hơi ngai ngái, nhai kỹ ngọt dần, gật gù liên hồi:” Vị không thường.”
“ A Kiều nương nương và tiểu nữ đều thích cả, cho nên trong nhà trồng nhiều một chút.”
Công Tôn Hoằng lại cắn thêm một miếng nữa, nuốt xuống cảm thụ:” Có hậu họa gì không?”
“ Mới đầu cho trâu dê ăn, sau đó đám thiếu niên phàm ăn trong trang cũng thử, đứa nào đứa nấy đều nói, chết cũng không tiếc, hai năm rồi chưa có đứa nào chết, mấy con gia súc nhờ phúc được ăn thứ này nên giữ lại theo dõi mà sống khỏe tới giờ nữa.”
Công Tôn Hoằng thấy Vân Lang nói chuyện dí dỏm phá lên tràng cười dài.
Vân thị làm cả hành lang dài vòng quanh ruộng rau, mỗi ruộng đều phân khu riêng rẽ, được dùng trúc đan thành hàng rào thấp, đều đặn vuông vức, giữa lúc trời băng giá đất tiêu điều thấy cảnh trí thế này, thật làm người ta say lòng.
Đi qua một ruộng dưa thấy mấy nhóm tiểu tỳ đang dùng bút lông không ngừng chấm chấm quét lên những cánh hoa màu vàng, Công Tôn Hoằng phải dừng chân:” Làm thế ý gì?”
“ Như đực cái tương giao thôi, xuân hạ có bướm, ong giúp hoa truyền phấn, mùa đông không có côn trùng, tất nhiên là dùng nhân thủ.”
Công Tôn Hoằng hứng trí vén vạt áo lên luống ruộng, mượn bút lông trong tay tiểu tỳ, chấm chấm một cánh hóa thấy dính đầy nhị vàng mang tới hoa khác vẩy vẩy, cười dâm tiện:” Có phải thế này không?”
Vân Lang cười dài:” Thiếu phủ chớ nghĩ đây là chuyện hoang đường, Vân thị dựa vào nó mà bồi dưỡng ra loại rau củ mới, một cây nặng tám cân, chỉ cần cuối hạ đem trồng, mùa thu ắt có thu hoạch, mùa đông cất giữ thế là có rau xanh ăn không hết.”
“ Lại có chuyện thần kỳ như vậy sao?”
Vân Lang chỉ cuối hành lang:” Mắt thấy mới là thật.”
Mùa thu đã có mười ba cây cải thảo lớn trưởng thành, nay đã được thu hoạch, các phó phụ cẩn thận dùng vải thưa thoáng khí bọc lại, để trong căn hầm cách đó không xa.
Mỗi cây đều mập mạp, đặt chỉnh tề trên giá gỗ cách xa mặt đất, rễ ở dưới càng được túi đất bao bọc, một phó phụ trẻ được chuyên môn cử trông coi, thấy Vân Lang tới, vội tới thi lễ:
“ Mỗi ba ngày phun nước cho rễ một lần, tỳ tử không dám qua loa.”
“ Cứ nhớ làm là được, không cần ngày ngày tới đây trông nó, thứ này tuy quý, nhưng chưa tới mức khiến phải trông suốt.” Vân Lang thoải mái nói:
Công Tôn Hoằng đã nhanh chân vào hầm, hầm rộng rãi khô ráo thoáng đãng, không sâu lắm nên không ảnh hưởng tới hô hấp, ông ta đứng trước một cây cải thảo xoay lưng lại với Vân Lang nên không nhìn rõ mặt, nhưng ông ta giữ nguyên tư thế đó một lúc rồi.
“ Một mẫu sản lượng thế nào?”
Tiếng quát thình lình của ông ta làm phó phụ giật mình.
“ Một mẫu lớn có thể trồng một nghìn năm trăm cây, đây là ruộng thí nghiệm cho nên mỗi cây có thể lên tới sáu bảy cân, còn mang ra ngoài trồng đại trà sẽ không bằng được, nhưng được ba bốn cân vẫn còn dám khẳng định.” Vân Lang thấy ông ta thất thố xua tay cho phó phụ rời khỏi nơi này:
Hai vai Công Tôn Hoằng run run:” Vậy cũng phải được bốn năm nghìn cân một mẫu.”
“ Thứ này vẫn còn có thể phát triển, nếu tiếp tục lựa chọn giống, một cây mười cân không thành vấn đề.”
“ Vị ra sao?” Công Tôn Hoằng quay ngoắt lại, chụp lấy cổ tay Vân Lang, như kìm sắt:
Vân Lang nhẹ nhàng gạt tay ông ta ra, mở vải, xé một phiến lá:” Ngọt thanh thanh, ngon miệng.”
Công Tôn Hoằng nhận lấy chiếc lá trắng xanh, cho vào miệng, nhai rất kỹ, cả lá lẫn cuộng đều không bỏ qua.
“ Đây là thứ tốt, mùa đông nấu cùng với đậu hũ, cho ít thịt lợn, nước canh ngon vô tận.”
Đôi mắt tam giác Công Tôn Hoằng như xẹt ra điện, có vẻ phẫn hận lắm:” Nói như thế ngươi ăn thứ này rồi phải không?”
Đám người Hán nhà quê này cả đời có ăn mấy thứ ra hồn đâu, có phản ứng mạnh như vậy là bình thường, Vân Lang thấy mãi thành quen:” A Kiều nương nương mùa thu phái người tới chém một cây, đã ăn thử.”
Công Tôn Hoằng tay vuốt ve mười ba cây rau, động tác ôn nhu hơn vuốt ve lão bà, tự mình cẩn thận bọc lại cây rau bị Vân Lang mở ra, đếm lại lần nữa:” Lấy giống ra sao?”
“ Mùa xuân chặt phần trên của cây, chỉ để lại rễ trồng lại, tự nhiên sẽ mọc lại thành cây, thứ này sống khỏe lắm, không cần chăm sóc nhiều.”
“ Vậy là giống rau cải?” Không ngờ Công Tôn Hoằng cũng hiểu:
“ Nó vốn là do rau cải mà bồi dưỡng thành, tất nhiên là tương thông.”
“ Thuật của Khoa kỹ Tây Bắc đúng là diệu tới cực điểm, Hoằng bái phục.” Công Tôn Hoằng chắp tay vái dài:” Nếu như đem hiến cho bệ hạ, không chỉ Vân thị phú quý, mà con cháu cũng hưởng dụng không hết.”
Vân Lang nhận ra ông ta nói câu này với chút hoảng loạn, đoán được ông ta lo cái gì:” Vân thị nay chỉ có hai cha con tại hạ, phú quý nhiều mà làm gì, ta làm chuyện này, một là vì cái miệng, hai là để bách tính mùa đông có rau mà ăn, tránh được vài thứ bệnh không đáng. Tại hạ chưa bao giờ có ý độc chiếm, truyền bá mới là tôn chỉ của sư môn ta, một khi trồng đủ nhiều rồi tất nhiên mượn sức quan phủ truyền bá thiên hạ.”
Công Tôn Hoằng mừng rỡ, lần này trước chỉ là thăm dò, lần này mới trịnh trọng phất ống tay áo gọn gàng trên cánh tay, hai tay vươn dài ra, người khom xuống:” Vân công nói thế làm Hoằng hổ thẹn lắm, Hoằng xin kính, xin mừng.”
Một chữ công đã tỏ rõ thái độ của ông ta, nói cách khác sau này hai người tương giao đồng bối phận, không tính chênh lệch tuổi tác thân phận.
Không nghĩ một viên quan có tiếng gian hoạt tàn nhẫn lại ấn dấu tấm lòng lo cho thiên hạ, làm Vân Lang bất giác nghĩ tới Trương Thang. Đáng tiếc Lưu Triệt dùng họ không đúng cách, Trương Thanh bị dùng như nanh vuốt giúp hắn ta lấy luật diệt trừ người khiến mình chướng mắt, Công Tôn Hoằng thành công cụ để hắn vơ vét tiền tài, phục vụ những cuộc viến chinh tốn kém.
Hán Vũ công tích hiển hách, lại là kẻ tự tư đến tột độ, thật đáng thất vọng.
.....
Hôm nay dừng ở đây.