Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 352 - Q2 - Chương 136: Chuyến Đi Kỳ Diệu Của Công Tôn Hoằng. (2)

Q2 - Chương 136: Chuyến đi kỳ diệu của Công Tôn Hoằng. (2) Q2 - Chương 136: Chuyến đi kỳ diệu của Công Tôn Hoằng. (2)

“ Sắp tới lễ thọ của bệ hạ, Vân công hãy lấy nó làm quà.” Công Tôn Hoằng gợi ý:

Người ta đã nói tới mức này thì Vân Lang sao từ chối được, nhưng mà muộn rồi, thứ này đã bị A Kiều đặt hết:” Tất nhiên cải thảo sẽ thành một trong số món quà mừng cho bệ hạ, có điều không phải lễ vật của Vân thị, mà là Trường Môn cung.”

Công Tôn Hoằng chau mày:” Vì sao?”

“ Muốn trồng ra được thứ này phải tìm cây rau cải lớn nhất, Vân thị tuy trồng rau cải, nhưng không thể so với Trường Môn cung, không thể so với thiên hạ, những cây lớn nhất không phải lấy từ trong ruộng Vân thị, mỗi mùa cải lại chọn khắp Quan Trung những cây lớn nhất, chuyện này Vân thị sao có đủ năng lực.”

“ Nói thế thứ này nói cho cùng là của bệ hạ, Vân thị chỉ phụ trách bảo quản mà thôi.”

“ Thiếu phủ nói phải lắm.”

Lời này cũng là ý thăm dò, không ngờ Vân Lang thoải mái đáp như thế, khiến Công Tôn Hoằng cảm khái lắm:” Có gia chủ thế này, Vân thị hưng vượng là chắc rồi, chẳng cần vào mấy thứ hạnh tiến, nực cười thay cho Chủ Phụ Yển cứ nói Vân công chuyên làm chuyện ngược với đạo lý thiên hạ là cái họa loạn phải trừ, đúng là chết cười.”

Công Tôn Hoằng nói rồi bao lão phó đi cùng trông coi hầm, trừ phó tỳ tưới nước kia thì không cho ai tới gần:” Tiếp đây sẽ có người thiếu phủ tới trông, Vân công chớ cản.”

“ Vậy Trường Môn cung thì sao?”

“ Đây là chuyện lớn, không cho A Kiều quý nhân làm sằng theo ý mình nữa.”

Vân Lang không ngờ quyền lực thiếu phủ lớn như vậy, cả người như A Kiều cũng dám ra lệnh ước thúc.

Về mặt quyền thế chân chính, Chủ Phụ Yển không sao so với Công Tôn Hoằng, càng làm Vân Lang khắc sâu suy nghĩ, ông ta là dê thế tội của Lưu Triệt.

Nghĩ cũng phải thôi, Triều Thác lên tiếng tước phiên, hạn chế chư hầu vương, kết quả bị chém, Chủ Phụ Yển đưa ra ( Thôi ân lệnh) càng âm hiểm hơn, làm sao mà sống nổi.

Hai người đi dọc theo ruộng rau, vừa đi Công Tôn Hoằng vừa tặc lưỡi, ông ta lần đầu phát hiện, không ngờ thiên hạ lại có nhiều loại rau củ như vậy, mỗi loại đều có một đặc điểm độc đáo.

Dưa chuột, tỏi xanh, nhưng thứ mà ông ta chưa thấy bao giờ đã đành, dù là rau quỳ, rau cần những thứ ra thường thấy vào mùa đông ở vườn rau Vân thị cũng tỏ ra khác biệt, xanh hơn, cao hơn.

“ Vườn rau này có thể nói là chỗ tinh hoa nhất của Vân thị trang tử.” Vân Lang kiêu ngạo nói:” Bệ hạ từng tới, nhưng khi đó là giữa hè, ý bệ hạ cũng không ở đây, nên không lưu tâm.”

“ Bệ hạ thân nông bất quá chỉ là trồng ngũ cốc thôi, A Kiều quý nhân cũng thế, biết nông sự càng ít, có khi coi vườn rau Vân thị là hoa viên của mình chứ.”

Vân Lang quá bội phục người này rồi, dám chê cười hoàng đế dốt nông sự mỉa mai A Kiều không phân biệt nổi vườn rau với vườn hoa thì chỉ có ông ta thôi, ai chẳng biết Lưu Triệt không chịu được phê bình, vậy mà ông ta chẳng bận tâm, cái gì cũng dám nói.

Công Tôn Hoằng đi thêm một đoạn liền nhìn ra, mảnh đất này có suối nước nóng, Vân thị lại còn khéo léo tận dụng, tuyết rơi xuống là tan:” Chẳng trách năm xưa Vân tư mã không cầu quan cầu tước, nhất định muốn có bằng được mảnh đất này. Bảo địa vào tay người thich hợp mới là bảo địa, nếu không chẳng đáng giá một đồng. Trước kia ai cũng nói Vân thị tử ngu độn, giờ mới biết ngu độn là thiên hạ.”

Nói là đi xem xưởng đúc tiền, rốt cuộc nửa canh giờ sau Công Tôn Hoằng vẫn quanh quản ở vườn rau.

Keng keng keng ! ...

Tiếng chuông vang vọng trang viên, Công Tôn Hoằng nhìn phó tỳ Vân thị đang bận rộn công việc đều dừng tay, nói cười gọi nhau nô nức đi xuyên qua cổng vòm tới tiền viện.

“ Thiếu phủ, tới giờ ăn rồi.”

“ Ăn muộn chút không sao cả, lão phu hôm nay đang hứng du hành, Vân công đưa lão phu đi xem quanh thế nào, chỉ một ruộng rau đã khiến lão phu thần hồn điên đảo, không biết xưởng đúc tiền còn chấn kinh ra sao.” Công Tôn Hoằng có vẻ phấn chấn lắm.

Vân Lang chỉ xa hơn, các công tượng cũng đang đi về tiền viện:” Thiên hạ này có chuyện gì lớn hơn miếng ăn chứ?”

“ Hoàng mệnh!” Công Tôn Hoằng đáp ngắn gọn dứt khoát, giọng hơi lạnh, thậm chí liếc mắt qua Vân Lang một cái thật nhanh:

Vân Lang chỉ nhẹ nhàng đáp lại:” Thiếu phủ, mọi người đều đợi tới bữa ăn để lấy thêm sức, hoàng mệnh tuy gấp, nhưng hoàng đế không sai khiến binh đói mà. Xưởng của Vân thị nhiều lắm, trong thời gian ngắn không xem hết được đâu, chúng ta ăn no uống đủ, thong thả mà xem, nếu xem qua loa thì đâu thấy gì.”

Công Tôn Hoằng thấy thân vệ bên cạnh cũng có vẻ nôn nóng, đành nói:

- Thôi, cứ ăn trước, lão phu lần đầu biết hoàng mệnh mà bất chấp, vậy thì cơm nước không thể không thịnh soạn đâu đấy.

Vân thị ăn cơm luôn là cảnh tượng chấn động nhất Trường An.

Khi sáu bảy trăm người tụ tập vào một viện lạc lớn ăn uống, cảnh tượng đó khiến Công Tôn Hoằng cũng phải kinh ngạc không thôi, không phải ông ta chưa bao giờ thấy nhiều người cùng ăn uống, nhưng chưa bao giờ thấy nhiều người ăn bữa cơm mà bản thân ông ta cũng phải gọi là thịnh soạn như vậy.

Trước cổng viện có chum nước lớn, mọi người đều rửa tay rửa mặt rồi tới cái bàn dài, ba bốn chục phụ nhân váy xanh mặc tạp dề trắng đi qua đi lại, chẳng mấy chốc trước mặt mỗi người thêm một cái khay gỗ.

Trong khay có một món rau, một món mặn, một món canh và một bát cơm lớn, đã thế lại còn có một quả trứng.

Không có hiệu lệnh nào hết, cũng không cần phải đợi ai, cứ khay gỗ đặt xuống là có thể ăn uống rồi, vậy mà ngoài tiếng ăn uống ra không có âm thanh huyên náo nào khác.

“ Chuyện này do quản sự trong nhà làm đấy, ông ấy cho rằng đại hộ phải có khí thế của đại hộ, quy định ăn không được nói, Vân mỗ thích ăn uống náo nhiệt chút, song cũng lười quản.”

Công Tôn Hoằng chưa hết bàng hoàng, nếu không phải phụ nhân chiếm tám thành phó dịch ở đây, đây sẽ là cảnh tượng kinh khủng, bất kỳ nhà quyền quý nào cũng phải dè chừng một cái nhà như vậy.

Vân Lang bế khuê nữ, buộc yếm lên cổ, lấy thìa gỗ nhỏ sữa lên cổ tay, thấy không nóng mới để trước mặt, cho khuê nữ thong thả uống.

Cơm nước trước mặt Hoắc Quang vô cùng nhiều, thằng bé này thích ăn nhất xủi cảo, bữa nào cũng đòi xủi cảo mới chịu, địa vị của nó ở Vân thị đã được xác lập, tùy nhỏ nhưng mà quyền lực thì không nhỏ.

Vân Lang chỉ hai đứa bé giới thiệu:” Liệt đồ, tiểu nữ.”

Hai đứa bé còn quá nhỏ, Công Tôn Hoằng không để tâm, khen qua loa rồi lại nhìn nhà ăn lớn bên ngoài.

Cho công tượng phó nhân ăn uống thế này là quá lắm rồi, vậy mà một số người ăn khỏe còn yêu cầu phó phụ đeo tạp dề kia thêm cái này cái nọ, phó tỳ cũng thoải mái bổ xung, xem ra đây là chuyện bình thường ở đây.

Một tiểu nha đầu xinh đẹp quá mức cùng một nha đầu đang lớn trông là biết da dày bê khay lên lầu, chẳng mấy chốc trước mặt Công Tôn Hoằng đã có đủ loại món ăn.

Dùng hai cái móc bạc nhỏ nhắn tách râu ra treo ở bên tai, Công Tôn Hoằng chuẩn bị ăn, ông ta bị mùi thức ăn thơm lừng kích thích nãy giờ rồi.

Món ăn của người Hán cổ quái, bọn họ thích đem các loại thịt băm nát ra ăn, còn miếng thịt lớn chỉ có luộc hoặc nướng, còn Vân gia thái mỏng sau đó là xào thì chưa nghe bao giờ.

Canh thịt dê càng không phải nói nữa, chẳng có chút mùi hôi nào mà không mất vị nguyên bản của thịt dê, có thể nói tuyệt vời.

Kỳ thực món ăn không có gì tinh xảo cầu kỳ, trông đơn giản lắm hẳn chế tác chẳng khó, Công Tôn Hoằng còn định vừa ăn vừa uống rượu trò chuyện với Vân Lang, chỉ là từ khi ăn một miếng vào miệng, ông ta ngộ ra chân lý, ăn những món ngon thế này đúng là không nên nói, tập trung tinh thần thưởng thức mới không phí.

Bình Luận (0)
Comment