Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 353 - Q2 - Chương 137: Chuyến Đi Kỳ Diệu Của Công Tôn Hoằng. (3)

Q2 - Chương 137: Chuyến đi kỳ diệu của Công Tôn Hoằng. (3) Q2 - Chương 137: Chuyến đi kỳ diệu của Công Tôn Hoằng. (3)

Ở chủ lâu cách chỗ họ không xa, Trường Bình, Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, Trương Oánh, Tào Tương cũng đang ăn cơm, món ăn phong phú hơn rất nhiều.

Tào Tương gắp miến cá, chấm nước sốt, cho vào mồm, vừa ăn mắt vừa nhìn mẫu thân.

Trường Bình coi như không biết gì, thong thả ăn, cùng Vệ Thanh nhỏ giọng đàm luận ý đồ của Công Tôn Hoằng và Chủ Phụ Yển.

“ Xem ra bệ hạ không yên tâm, phái nhân tài chuyên môn tới xem cho rõ thôi mà.” Vệ Thanh cười nhẹ:” Công Tôn Hoằng có tài phú quốc, ông ta tới còn hiểu được, Chủ Phụ Yến tới làm gì?”

“ Sao không nói thẳng ra Chủ Phủ Yển là tiểu nhân vô sỉ.”

Vệ Thanh hiểu giọng điệu của Trường Bình vì sao khó nghe như vậy, Chủ Phụ Yển nghĩ ra Thôi ân lệnh, đắc tội không nhỏ với hoàng tộc, ông ta thì chẳng sao, nhà có ba đứa nhi tử, chia ra cũng đủ làm phú ông cả đời.

Tào Tương quan sát thần sắc hai người, nói xen vào:” Con nghe người Trường Môn cung nói, A Kiều nhốt Chủ Phụ Yển vào chuồng ngựa rồi.”

“ Xem ra A Kiều biết chuyện gì đó, nếu không với tính tình cô ta bây giờ, sẽ không làm chuyện quá đáng như thế.” Trưởng Bình chuyển chủ đề, hỏi Vệ Thanh:” Chàng có không ít bộ hạ cũ ở U Châu, thứ nhân sâm mà Vân Lang nói, có thể giữ lại mạng người sắp chết, nhà có ba người lên chiến trường nên phòng bị trước.”

Vân Thanh đặt đũa xuống:” Nếu A Kiều đã khóc xin bệ hạ, vậy phía U Châu chắc sẽ nhanh chóng có tin truyền về thôi.”

Tào Tương thấy mẫu thân lảng đi, tiếp tục truy hỏi:” Chủ Phụ Yển sắp gặp họa rồi ạ?”

Trường Bình trừng mắt:

- Học Khứ Bệnh kìa, chuyện không cần biết thì không hỏi, con là tướng lĩnh, đừng hỏi tới triều chính.

Tào Tương làu bàu chuyển sang trừng mắt với Hoắc Khứ Bệnh, Trương Oánh từ đầu tới cuối chỉ hầu hạ trượng phu ăn cơm không nói câu nào.

Hoắc Khứ Bệnh thở dài, đã là huynh đệ thì phải cùng tiến cùng lui, không để người bị mắng người được khen:” Cữu mẫu, vì sao A Lang chịu khó dẫn Công Tôn Hoằng đi như thế, y đâu chí công vô tư như vậy.”

Trường Bình không trực tiếp giải thích:” Nếu coi Công Tôn Hoằng là bệ hạ sẽ hiểu thôi, để một người luôn giữ kỳ vọng vào người khác, đó là đạo sinh tồn tốt nhất, mấy đứa cũng nên học theo.”

Gian ngoan xảo quyệt là lời nói về loại người như Công Tôn Hoằng, vì thế Vân Lang không định làm gì hết, sẽ không thể tác động lên ông ta, vậy đơn giản cho ông ta nhìn thấy một Vân thị chân thật, tự ông ta nhìn mà đánh giá, sẽ bớt đi hiểu lầm.

Điều này Vân Lang cũng chỉ học theo trí tuệ tiền nhân thôi.

Ví như Vương Tiễn khi bị nghi ngờ, ông ta đơn giản mời Tần Thủy Hoàng tới nhà, không ngừng oán trách nhà quá bé, ruộng quá ít, không chỉ đánh tan nghi ngờ, còn được ban thưởng lớn, cuối cùng dẫn binh năm mươi vạn diệt nước Sở.

Lý Tĩnh hơi thảm một chút, đối diện với sự nghi ngờ của Lý Thế Dân, ông ta mở toang cửa, phá tường chắn, bản thân ngủ ở đại sảnh, người qua đường chỉ cần quay đầu sang là thấy hết chuyện trong nhà ... Vì dụ này không tốt lắm, song thực sự hữu hiệu.

Còn Vân Lang mà nói, chỉ cần lăng mộ Tần Thủy Hoàng không bị phát hiện thì thứ khác nhìn thoải mái.

Vân thị tương lai không nên nổi danh vì thần bí, mà nên nổi danh nhờ trí tuệ.

Đó là định vị mới của Vân Lang đối với Vân thị.

Hai đứa bé ăn uống rất nhanh thu hút sự chú ý của Công Tôn Hoằng, dù sao thân là nam tử, ông ta chưa bao giờ ăn cơm với trẻ con.

Vân Lang có vẻ quen chiếu cố trẻ con ăn cơm, lúc thì lau miệng cho Vân Âm, lúc thì gỡ xương cá cho Hoắc Quang, bận rộn luôn tay, nhưng rất đầm ấp.

“ Vân công, chuyện này không phải nên để phó phụ làm à?” Công Tôn Hoằng rốt cuộc không nhịn được mà hỏi:

Vân Lang ôm Vân Ảm trong lòng, miệng nó đang phun bọt phì phì như cua:” Đây là con ta, nên tự làm thì hơn, huống hồ thời gian cha con ta ở bên nhau ngắn, khai xuân phải đi Bạch Đăng Sơn rồi.”

“ Sao lại tới đó?” Công Tôn Hoằng giật mình, ai chẳng biết đó là cối xay thịt, nhưng triều đình không thể thoái nhường, chỉ cần tỏ ra có chút yếu thế ở đó, Hung Nô sẽ càng thêm ngông cuồng:

“ Thiếu phủ đừng quên ta là quân tư mã, suất binh tới Bạch Đăng Sơn là chuyện trong tình lý thôi. Hôm nay đích thân dẫn thiếu phủ đi xem bí kỹ Vân gia, là muốn nói với triều đình, Vân thị không lãng phí hoàng ân, mỗi ân thưởng đều tận dụng hết mức.”

“ Không hối hận sao?”

“ Không dám nói tới hai chữ hối hận, gần trăm năm qua mãnh sĩ quốc triều chết ở Bạch Đăng Sơn không dưới ba mươi vạn, ta chưa nghe ai nói bọn họ có nhắc tới hai chữ hối hận, cho nên Vân Lang không dám.”

“ Vân công là kỳ tài, không nên uổng phí ở chốn đó.” Công Tôn Hoằng hạ thấp giọng xuống:” Ngài có thể không đi …”

“ Ai cũng do cha sinh mẹ đẻ, không khác gì đồng báo chiến tử.” Vân Lang chắp tay về phía Trường An một cái, thấy Hoắc Quang cũng ăn xong rồi, giao cả khuê nữ cho nhũ nương, chuẩn bị an bài phòng khách cho Công Tôn Hoằng nghỉ ngơi chốc lát rồi đi xem nhà xưởng Vân thị:

“ Không phiền chủ nhân gia phí tâm nữa, tranh thủ để lão phu xem thêm bí kỹ Vân gia, nếu không trong lòng ngứa ngáy khó chịu, dủ nghỉ ngơi cũng chẳng thể ngủ.”

Vân Lang mời Công Tôn Hoằng xuyên qua nội trạch, tới thẳng xưởng chế tạo.

Tượng nhân trong xưởng xe ngựa đã trở về làm việc, dù đang lúc giá rét, người đông bận rộn, khiến không ai thấy lạnh.

Công Tôn Hoằng nhìn ba cố xe đang được hoàn thiện mà cảm khái:” Nay xe ngựa của Vân thị bán khắp Trường An, nhưng ta mã có biết đường xá không chịu nổi thứ xe ngựa có thể chở nặng này. Hơn nữa vết xe bốn bánh rộng hơn xe hai bánh, vì thế trì đạo lại thêm hai vết xe nữa, điều này không phù hợp với luật pháp.”

“ Chiếc xe đầu tiên Vân thị làm ra là cho A Kiều nương nương, về sau bệ hạ thấy xe bốn bánh của Vân thị không tệ phái Đông Phương Sóc giám thị làm một cỗ, nghe nói bệ hạ rất hài lòng. Trước có xe bệ hạ đi, người sau bước theo vết, vậy đâu có trái với luật pháp.” Vân Lang nhẹ nhàng ứng phó, đi tới bên bàn, chỉ cái bàn xoay:” Xe ngựa bốn bánh quan trọng nhất là ở vòng xoay bằng sắt này.”

“ Té ra không phải bằng đồng.” Công Tôn Hoằng đi tới, chắp tay sau lưng cúi mình dí sát mắt nhìn:” Bất kể nông sự hay là xe ngựa, đều mang không ít tinh diệu khiến người ta cảm khái, cho dù lão phu không hiểu hết lời Vân công nói, ít nhất lão phu hiểu ra một đạo lý, học thuyết của Khoa kỹ Tây Bắc là dùng với cuộc sống, giúp phú quốc cường dân, chứ không làm loạn trật tự quốc triều vừa mới kiến lập nên. Từ nay về sau lão phu nhất định toàn lực ủng hộ tư mã tuyên dương học thuyết sư môn.”

Vân Lang dùng lễ tạ Công Tôn Hoằng, chỉ công tượng vất vả khắp phòng:” Sĩ nông công thương mỗi người, mỗi người một phận sự, chẳng phải tốt sao?”

“ Đúng là như thế, nông giả làm rộng nuôi thiên hạ, công giả xây nhà giàu thiên hạ, thương gia trao đổi tiện lợi thiên hạ, sĩ tử trên miếu đường điều phối thiên hạ, đây gọi là cái lợi tứ dân của Nho gia ta, không ngờ trùng với học thuyết của Khoa kỹ Tây Bắc.” Công Tôn Hoằng có chút hưng phấn, dù sao Khoa kỹ Tây Bắc chưa từng ai biết tới, hiện giờ trong mắt ông ta đã bắt đầu hiện ra manh mối đầu tiên rồi:

Vân Lang bàng quan để Công Tôn Hoằng như con khỉ chạy tán loạn khắp xưởng, lại còn chuyên tâm vào quy trình, y sao chẳng nhận ra.

Bình Luận (0)
Comment