Công Tôn Hoằng vừa chăm chú nghe vừa nhìn tấm đồng được đầy vào một cái cột tròn không ngừng đập lên kéo xuống, chỉ nghe thấy những tiếng răng rắc khe khẽ, từng đồng tiền liền từ cái lỗ dưới rơi xuống.
Sau đó có công tượng cầm đồng tiền đem tới dưới một cái trụ tròn khác, đặt cẩn thận, sau đó là công tượng trẻ khỏe không ngừng kéo tay gạt, vậy là đồng tiền đẹp đẽ xuất hiện trước mắt.
Công Tôn Hoằng sờ đồng tiền mà tặc lưỡi không thôi:” Vân công làm việc mắt xích này móc với mắt xích khác, làm người ta nhìn mà tán thường không ngớt, vì chế tạo tiền mới mà không ngại đúc lại vàng cho huân quý, khiến vàng đắt đồng rẻ, sau đó thừa cơ dùng lượng lớn vàng mua đồng dân gian, cuối cùng dùng đồng dân gian để đúc ra tiền mới, một đồng đối tận năm đồng cũ. Trong quá trình này thực sự không thu lợi sao, lão phu bất tài, nhưng thiết nghĩ còn chút nhận thức với nhân tính, không tin ngươi thao tác một phức tạp như vậy mà không có lợi ích gì?”
Vân Lang bật cười:” Lợi ích tất nhiên là có, nhưng tới từ luyện vàng, không phải luyện đồng, thiếu phủ đã hiểu ý ta chưa?”
“ Vậy là Vân công dùng tiền nhà phú quý, bồi thường bách tính?”
“ Ta càng thích gọi cách này là cướp của người giàu chia cho ngươi nghèo, đương nhiên chỉ lợi dụng họ một chút, chẳng giảm thiểu tài phú của họ. Người giàu có hoàng kim vừa ý, hơn nữa giá trị không giảm mà tăng, bách tính có tiền tốt mà dùng, không sợ người ta lừa, bệ hạ thu thuế không cần thu vật, có thể thu tiền, bớt đi nhiều khâu trung gian lãng phí, nghĩa là thêm một khoản tiền lương. Chuyện này ai cũng có lợi, thiếu phủ vì sao cố ý nói ra?”
Công Tôn Hoằng mở to mắt:” Trên đời đâu ra chuyện lưỡng toàn kỳ mỹ, càng không có cây không rễ, không có nước không nguồn, có người được lợi thì có người chịu thiệt. Bây giờ Vân công nói với lão phu, từ bệ hạ tới triều đình rồi người giàu, người nghèo, thậm chí Vân thị đều có lợi, vậy lợi ích từ đâu ra?”
Vân Lang vô cùng vô trách nhiệm nhún vai:” Ta cũng không biết, dù sao người mang vàng tới tìm ta luyện lại đều hài lòng với phẩm chất vàng. Vân thị dùng tiền mới đi mua lương thực, lương thương vui vẻ tiếp nhận, phu phen cũng thích tiền mới, Vân thị dùng tiền mới nộp thuế, quan phủ hài lòng nhận lấy. Ai cũng hài lòng, tức là không ai thiệt thòi.”
“ Chuyện tốt như thế cơ mà, bệ hạ có thêm một đồng tiền giá trị ổn định ai ai cũng muốn nhận, vì sao cứ phải truy hỏi, trên đời này đâu phải chuyện gì cũng có đáp án.”
“ Bị hại là nhà giàu đúng không?” Công Tôn Hoằng tay cầm đồng tiền còn nóng, đầy kỳ vọng hỏi:” Vừa rồi Vân công có nói cướp của người giàu chia cho người nghèo.”
- Tới nay vẫn có nhà phù quý tới nhờ Vân thị luyện lại vàng, sau đó đóng dấu riêng của gia tộc, sao có thể nói là hại họ?
Vân Lang tin với nhận thức về tiền tệ của Công Tôn Hoằng, làm sao nhìn thấu bí ẩn trong đó, một ông ta chẳng hiểu thế nào là tiền tệ thật sự, hai là chẳng biết gì về kinh tế, ba là không biết tiện tệ mà không có cột mốc cố định, biến ra vô số thứ hay ho.
Vân Lang chưa mang cổ phiếu ra đã là người lương thiện nhất thế gian rồi.
Tương lai y còn định làm ra tiền bạc, tiền đồng, bây giờ làm sao để lộ bài được.
“ Xem ra tới giờ mới nói tới bí kỹ chân chính của của Khoa kỹ tây bắc, cái này gọi là từ không hóa có.” Vân Lang không nói, Công Tôn Hoằng càng ngứa ngáy, đoán mò cho rằng đã đụng tới bí kỹ bất truyền của sư môn Vân Lang rồi:
Rời khỏi xưởng chế tạo Vân thị thì trời đã xế bóng, ánh nắng yếu ớt chiếu lên cả vùng hoang nguyên bao la, không mang tới chút nhiệt lượng nào.
Luôn có gió từ phương xa tới, mang theo ít cỏ khô và bụi đất vượt qua bước chân của Vân Lang và Công Tôn Hoằng, biến mất trong rừng.
Một cái thủy xa cao lớn dựng bên suối, không biết mệt mỏi đem nước suối đổ vào kênh, từ kênh chảy ra ruộng, hiện là lúc tưới tiêu mùa đông, mặt đất thêm một lớp nước, sẽ giết chết sâu hại ngủ đông.
Vân Lang đưa tay bẻ cột băng trong suốt trên thủy xa, cho vào mồm nhai côm cốp làm Công Tôn Hoằng ê buốt răng:” Tại hạ thích nhìn đồng ruộng, dù là mùa đông hoang vu, mùa xuân hạ xanh mướt hay mùa thu chín vàng đều thích, đây mới thực sự là nguồn tài phú thực sự ở trời đất. Tới mùa đông, ta luôn đầy khát vọng vào năm sau, ta biết đất đai đang nghỉ ngơi, tích trữ sức lực nuôi dưỡng cây cối năm sau. Ta kính sợ đất đai như kinh sợ thần linh, ta bái tế đất đai như bái tế tiên tổ.”
“ Ở đây có xương cốt tiên tổ hóa bùn đất, bùn đất lại cung cấp cho ta mọi thứ sinh sống, với ta mà nói, đất đai là nhà, là sinh mệnh, còn những thứ khác chỉ là khách qua đường vội vã.”
Công Tôn Hoằng ngồi xuống, đặt tay xuống mặt đất giá lạnh, nơi này bồn bề không người, chỉ có thủy xa miệt mài đổ nước vào kênh:” Vân công, quyền lực quan viên cần giám sát, dã tâm hoàng đế cần khống chế, giống như thế, cả trí tuệ con người cũng cần giám thị thích hợp. Thế giới này thuộc về người bình thường, họ sinh ra, lớn lên, sau đó lại sinh sôi rồi chết, cát bụi về với cát bụi, dù lập bao công tích cuối cùng lại về với đất đai. Đất đai không nhớ những người cải biến thế giới, mà nhớ người gây tổn hại cho nó, họ không phải người được thế giới này hoan nghênh.”
“ Đạo khả đạo, phi thường đạo, danh khả danh, phi thường danh. Một hư một thực giao nhau biến ảo vô cùng, rồng ở dưới vực, hổ ở trong rừng, chẳng qua là bản năng tránh họa. Vân công đã xuất sơn thì thế nào cũng phải tuân thủ quy củ nhân gian, nếu muốn lưỡng toàn e mọi thứ thành bong bóng vỡ.”
“ Ta đâu phải thế ngoại cao nhân, ta thích mỹ sắc, vàng, thích quyền thế, thích ăn ngon mặc đẹp, thích cuộc sống thư thái được hầu hạ, tất nhiên ta càng yêu quý sinh mệnh của bản thân.” Vân Lang ném cột băng đi:” Đừng mong lấy máu ta tế điện Hiên Viên.”
Công Tôn Hoằng chắp tay:” Vân công có muốn lão phu chuyển những lời này cho bệ hạ không?”
Vân Lang gật đầu vỗ thủy xa:” Ta đã biểu hiện ra thành ý lớn nhất với Đại Hán, nơi này là nhà ta, nếu cần vì quốc gia tác chiến, ta không né trách, phải chết vì quốc gia, nếu ta không thể tránh được, chết thì chết. Chỉ là ta sống nhàn vân dã hạc quen rồi, giờ đang học tập làm thần tử người khác, phải cho ta thời gian.”
Công Tôn Hoằng ngửa mặt cười:” Vân công nghĩ ta mỗi lần quỳ bái không đau đầu gối sao? Đợi lão phu thành liệt hầu, thành tể tương rồi, sẽ không cần quỳ bái nữa ...”
Hai người cùng cười lớn rời đi, tiếp tục vào rừng thông.
Mười mấy đứa bé trai đuổi đàn gà vịt càng cạc quang quác náo loạn từ ngoài đồng chạy qua, Công Tôn Hoằng dừng bước.
Một đứa bé phát hiện Vân Lang, hét một tiếng. Những đứa khác cũng phát hiện, xuyên qua đàn gà vịt chạy tới.
“ Gia chủ, gia chủ, hôm nay cháu nhặt được mười tám quả trứng, không biết con gà khoang đẻ trứng chỗ nào, tìm mãi không thấy, nó rất giỏi dấu trứng.”
“ Hôm nay cháu nhặt được con gà đóng băng này, gia chủ thấy béo không?”
“ Cả cháu, cả cháu ...”
Chắc là ở cùng với gà vịt nhiều, đám trẻ con này còn ồn ào hơn cả chúng, nhao nhao khoe thành quả của mình.
Công Tôn Hoằng tựa hồ thích cảnh tượng này lắm, vuốt ruốt cười suốt.
Chỉ có Vân Lang là mặt mày khó coi:” Bút trúc đâu, đĩa cát đâu?”
Đám trẻ con vừa rồi còn như chợ vỡ im thịt luôn, đứa nào đứa nấy mắt lấm lét, đùn đẩy nhau, Công Tôn Hoằng run rẩy, chẳng lẽ phó dịch Vân gia còn biết chữ?