“ Hoa Diệu đâu?” Thấy không đứa nào trả lời, Vân Lang gọi một đứa ra:” Nói, hôm qua không phải có lớp học sao?”
Hoa Diệu rụt rè đáp:” Vì mấy thứ đó phiền quá bọn cháu không mang theo, viết luôn lên cát.”
Vân Lang nghiêm khắc nói:” Vậy viết ở đây cho ta xem, nếu nói dối sẽ bị đánh đòn, còn là mẹ ngươi đánh.”
Hoa Diệu có vẻ nhẹ người, bảo đứa khác tìm cho cái que, sau đó bò ra đất viết một bài trong Thi Kinh :" Ruộng vườn mười mẫu một vùng, kẻ qua người lại thoả lòng hái dâu, lui về cùng bạn rủ nhau."
Chữ không ra gì cả, nhưng vẫn nhận ra được.
Mấy đứa bé khác len lén quan sát sắc mặt gia chủ, thứ khác không nói, liên quan tới học tập là gia chủ rất nghiêm, may là gọi Hoa Diệu, là đứa duy nhất học bài, phải đứa khác thì nguy rồi.
Khi đám trả con lại ríu rít lùa gà vịt đi rất xa rồi Công Tôn Hoằng còn chưa hoàn hồn:” Toàn là người đọc sách, toàn là người đọc sách ... Vân công bồi dưỡng chúng sau này làm quan sao?”
Vân Lang cười dài:” Ta chỉ bồi dưỡng công tượng, nông phu, không biết bồi dưỡng quan viên, đó là chuyện của bệ hạ và tể tướng tương lai là ngài.”
Công Tôn Hoằng vẫn chưa hoàn hồn, cứ thế thất thần đi theo Vân Lang, thi thoảng quay đầu nhìn bọn nhóc ồn ào đi xa.
Mùa đông không thích hợp nuôi tằm.
Phòng tằm cực lớn của Vân gia nay trống không, chỉ có hai hàng giá gỗ đặt trong góc cùng với nong tằm chất cáo như núi cho thấy nơi này từng phồn thịnh.
Mặt trời xuống núi, đàn cừu trở về khí thế như thiên quân, không biết bao nhiêu con cừu be be từ sơn cốc trào ra, dưới sự giúp đỡ của chó săn, một đám thiếu niên cưỡi ngựa thuần thục lùa cừu vào chuồng, như đám mây trắng bị thu vào hộp báu, đẹp khó tả hết.
Vân Lang giang tay:” Vân thị chính là thế đấy, ngài nói thần kỳ thì nó là thần kỳ, dù sao áp dụng học vấn của Khoa kỹ Tây Bắc ta vào nông canh, sản xuất, có thể dùng ít người ít sức nhất, tạo ra lợi ích lớn nhất.”
“ Nói nó không thần kỳ thì cũng chẳng có gì ghê gớm, chẳng qua là mấy chuyện nông gia thôi, ngài lựa chọn phó phụ bất kỳ, ta dạy cho họ phương pháp chính xác, dù không phải Vân thị cũng làm được, lúc đó thiếu phủ sẽ nói, à, thì ra chẳng có gì kỳ lạ.”
“ Tất cả do con người làm ra mà thôi, vậy gì có gì là thần kỳ?”
Công Tông Hoằng hết sức tán đồng, đi hết một vòng Vân gia, cảm giác thần bí tan biến đi gần hết, nhưng sự khâm phục chỉ tăng không giảm. Nhất thời không biết phải về tấu với hoàng đế ra sao, Vân gia trang tử không phải là một nông trang, nó chính là bản tấu dài nhất trong lịch sử, nhìn nơi này có thể thấy được toàn bộ tệ nạn của quốc triều, cũng có những lời giải cho vấn đề làm khó bậc chí sĩ không biết bao năm.
“ Vân công, vì sao không vào triều làm quan? Bất kể là Đại tượng tác hay Ti nông tự đều là vị trí có thể giúp ngươi thi triển hết tài năng.”
Vân Lang gãi đầu:” Vân Lang nhiều tật xấu lắm, nhất là lười biếng, càng không hứng thú chăm lo chính sự, con người quý ở chỗ tự biết mình, không lên triều đường làm gì. Thôi thì theo Hoắc Khứ Bệnh đi Bạch Đăng Sơn vậy, từ nhỏ lớn lên trong thâm sơn cùng cốc, không có mấy cảm giác với nhân thế.”
“ Nhưng con cháu Vân thị vẫn phải sinh sống ở mảnh đất này, ta là gia chủ, để thiên hạ biết, Vân thị cũng từng vì nước giết địch, vì nước tuất biên, để chúng có thể ưỡn ngực mà đi trên mảnh đất này.”
Công Tôn Hoằng thành tâm nói:” Vân công có ý đó, lão phu có thể dự báo Vân thị hưng vượng phát đạt, còn cháu nối dài.”
Vân Lang thoải mái tiếp nhận lời chúc phúc này:” Thiếu phủ có gì chưa hiểu ở Vân thị cứ hỏi, Vân mỗ giải đáp hết.”
Công Tôn Hoằng chắp tay:” Muốn hiểu được bản tấu lớn Vân thị này, xin Vân công cho Hoằng ở lại Vân thị một thời gian, đợi lão phu thông suốt rồi tự trình lên trước mặt bệ hạ.”
“ Vinh hạnh vô cùng.”
“ Đáng tiếc cho Chủ Phụ Yển, nay phải làm bạn với ngựa, không biết có qua được đêm lạnh này không. Gần đây bệ hạ có ý hối hận vì năm xưa phế trừ A Kiều quý nhân, năm xưa kẻ cầm đầu chuyện này là Chủ Phủ Yến, lão phu cho rằng bệ hạ sẽ không nói giúp ông ta đâu.”
Vân Lang cười mà không nói, chỉ cần liên quan tới A Kiều và Lưu Triệt là y ngậm miệng ngay, đôi phu thê này chẳng ai là tốt, một câu không vừa ý là có lôi đình giáng xuống.
Chuyện vậy là xong rồi, Vân Lang không tốn thời gian bồi tiếp Công Tôn Hoằng nữa, thời gian chủ yếu ở bên khuê nữ.
“ Ba ba, ba ba.” Vân Lang bế khuê nữ dạy nói:” Gọi ba ba đi.”
“ Bạc bạc, bạc bạc, bạc bạc.” Vân Âm đáp lại lời phụ thân rất lớn, nó tuôn ra một tràng như pháo liên châu:
Chắc là cái chữ bạc này nó nói quen rồi, Vân Lang dạy mãi mà nó không chịu sửa, mỗi lần nó nhìn thấy mình hai mắt sáng lên tuôn một tràng bạc bạc cũng buồn cười.
Tống Kiều đứng ở dưới lầu nhìn hai cha con ngồi ở van công chơi đùa, sắp thành thân rồi, Tô Trĩ trông rất chặt, không cho hai người tiếp xúc với nhau.
Vân Âm lại phá phách, cười khanh khách ném đồ lung tung, cái chuông nhỏ cũng ném xuống, Tống Kiều nhặt lấy, cầm trong tay rung khẽ, tiếng leng keng truyền đi.
Tiếng chuông vừa vang lên, Vân Âm uốn éo muốn thoát khỏi tay cha, ra sức vỗ lan can, thoát không được, đưa tay kéo rèm chuông, kêu a a một giật chuông xuống, tất nhiên là không giật đứt được tơ, thế là nó há mồm cắn.
Mỗi cái chuông to bằng quả hạch đào, không sợ bị trẻ con nuốt mất.
Vân Lang giúp khuê nữ cởi một cái chuông, Vân Âm cầm lấy là ném đi luôn, Tống Kiều ở dưới nhặt treo lên cây thông trước cửa, chẳng bao lâu cây thông biến thành cây giáng sinh rồi.
“ Lên đi, chúng ta cùng chơi.”
Tống Kiều lắc đầu, xấu hổ dùng khăn tay bọc một thứ ném lên.
Vân Lang bắt lấy, mở khăn ra là tấm ngọc bài dài, sắc ngọc rất tốt, màu trắng ánh sắc xanh, nắm trong tay âm ấm, ngửi còn có mùi thơm nhẹ, hẳn là đồ vật thiếp thân của nàng.
Đây hẳn là câu trả lời chính thức của nàng rồi, so ra thì Vân Lang phát hiện mình chẳng có gì cả, không muốn để Tống Kiều thất vọng, vào trong phòng lục lọi rất lâu mới tìm ra miếng ngọc trước kia Thái Tẻ cần để tế tự, trong đó có vòng ngọc, chất ngọc rất tốt
Vân Lang bọc vào khăn tay thả xuống:” Đây là di vật của sư phụ ta, là món đồ quý nhất, nàng giúp ta cất giữ.”
Tông Kiều lúng túng, nhận không được mà không nhận cũng không được:” Muội đưa huynh ngọc bội chỉ là để huynh áp vạt áo, đừng có đi đường vội vàng.”
Chẳng biết nàng nói thật hay chữa ngượng, hai cha con bất lương ngồi trên trên ban công cười ha hả làm Tống Kiều đỏ mặt dậm chân bỏ chạy.