Tầng hai phòng khách tiền viện nơi Công Tôn Hoằng ở vẫn sáng đèn, từ khi ông ta ở lại Vân gia, mỗi này chưa tới giờ Tý (11pm) thì chưa tặt đèn.
Vân Lang ngoài lần dẫn ông ta đi tham quan Vân gia trang, rất ít gặp ông ta.
Nghe Lương Ông nói, Công Tôn Hoằng vô cùng bận rộn, có lúc thì ở trong bếp tới nửa ngày, khi thì tới xưởng đốt than, chẳng có chỗ nào ông ta bỏ qua, tín sứ mỗi lần phái đi đều mang theo những cuộn trúc dày.
Chủ Phụ Yển thì bị lãng quên rồi.
Ngoài chuồng ngựa có một vầng trăng sáng tông, ánh trăng lành lạnh chiếu xuống, chẳng thể khiến người ta sinh thi hứng.
Co ro người bên trong đống cỏ khô, Chủ Phụ Yển cố gắng kéo thật chặt áo choàng, thời tiết ngày một lạnh, cả ngày chỉ có một cái bánh khô vào buổi trưa, người càng lạnh càng thêm đói.
Hai tên hộ vệ cao to như gấu đứng canh không cho ông ta rời khỏi chuồng ngựa.
Gặp phải tao ngộ này, Chủ Phụ Yển không bất mãn, A Kiều không cho ông ta một bát thuốc độc đã là nương tay lắm rồi, khi hoàng đế phế hậu, ông ta biết mình đã làm gì.
Bất kể A Kiều làm gì với mình, Chủ Phụ Yển chỉ có thể nhịn, hoàng đế sẽ không vì ông ta mà đắc tội với A Kiều đang như mặt trời giữa trưa.
Chủ Phụ Yển là người thông minh, không bao giờ tốn công sức vào việc vô ích, ông ta không dám đối phó với A Kiều, nên ba ngày qua chỉ nghĩ làm sao khiến hai tên tiểu nhân vô sỉ Công Tôn Hoằng và Vân Lang chết không chỗ chôn thây.
“ Vị tướng quân này, cho lão phu một bán canh nóng được không?” Nhịn rất lâu rồi, cuối cùng Chủ Phụ Yển vẫn phải hỏi một câu đầy nhục nhã:
Tên hộ vệ đang uống canh nóng, quay đầu sang liếc một cái:” Có tiền có canh, không tiền không canh.”
Chủ Phụ Yển giận tới run rẩy:” Hai vị có biết chuyện của Hàn An Quốc không?”
“ Tất nhiên đã từng nghe nói.” Chủ Chủ Phụ Yển nghiến răng hăm dọa:” Hai vị không lo chuyện như thế xảy ra với ta sao? Huống hồ ta chưa bị bệ hạ tước đoạt quan tước, chẳng qua bị A Kiều quý nhân trút giận thôi, chỉ cần lão phu rời Trường Môn cung sẽ có báo đáp.”
Ai ngờ tên hộ vệ khác ngáp dài:” Còn có sức nói linh tinh là lạnh chưa đủ, Lão Tống, giúp cái, lột áo choàng của ông ta.”
Nhìn hai tên hộ vệ từng bước tới gần, Chủ Phụ Yển hoảng loạng hét chói tai:” Tặc tử dám sỉ nhục lão phu.”
Lão Tống cười gằn:” Năm xưa gia gia đang yên lành chấp dịch ở Trường An, chính vì lão tặc ngươi hãm hại quý nhân, khiến huynh đệ bọn ta phải tới chỗ hoang vắng này làm dã nhân sáu năm. Giờ Trường Môn cung ta vừa mới có chút sinh khí, lão tặc vẫn dám tới đây với giọng điệu này, gia gia không giết ngươi cũng phải cho ngươi nếm đủ đau khổ.”
“ Cứu với, cứu với.” Chủ Phụ Yển dựa sát lưng vào tường ra sức hét, ông ta tuổi cao sức yếu, làm sao chống lại nổi hai tên hộ vệ như hổ lang, áo choàng bị lột ra ném trên đóng cỏ:” Tặc tử ngươi dám ... Tặc tử ngươi dám ...”
Đêm lạnh buốt xương, có áo choàng còn không chịu nổi, giờ không còn áo khỏi nghĩ cũng biết.
Chủ Phụ Yển liều mình lao ra ngoài, bị một hộ vệ buồn chán tóm lấy ném trở lại dễ như ném đứa trẻ con.
“ Ta có tiền, ta có tiền ...” Toàn thân đã lạnh lắm rồi, Chủ Phụ Yển chẳng để ý tới thể diện nữa, tháo trâm bạch ngọc, hai tay run run đưa ra:
……………… …………………….
Lưu Triệt cũng chưa ngủ, trước mặt hắn chất đống thẻ trúc, hắn đã xem tới ba lượt rồi.
Tể tướng Tiết Trạch dựa lưng vào hỏa long trụ xem thẻ trúc Công Tôn Hoằng đưa tới, bên cạnh là Ti nông khanh Trương Hàm già nua với Ngự sự trung thừa Phí Thông còn già hơn nữa, già tới mức ông ta mà ngồi im một chỗ lâu là người ta bất giác tới kiểm tra xem ông ta còn sống không.
“ Trên đời này thực sự có thứ rau năm sau to hơn năm trước à?” Đại điện Kiến Chương cung vang lên giọng lạnh lùng của Lưu Triệt:
“ Công Tôn Hoằng không dám khi quân phạm thượng, Vân thị càng không dám nói năng bừa bãi.” Trương Hàm ngẩng đầu nhìn hoàng đế:
“ Trẫm biết, nhưng trẫm thấy không chân thật, Trương khanh phải chăng đây là một loại đạo thuật?” Lưu Triệt hỏi đầy kỳ vọng, hắn ta luôn tìm kiếm dấu vết tiên nhân để lại cõi đời:
Phí Thông mắt đang lơ mơ làng màng như ngủ bỗng nổi giận nói lớn:” Trước kia Văn hoàng đế nửa đêm triệu kiến Giổ Nghị liền thành điển cổ không hỏi thương sinh chỉ hỏi quỷ thần, chẳng lẽ bệ hạ muốn kế thừa cái bản lĩnh này từ tiên đế luôn sao?”
Lưu Triệt giật nảy mình, lòng tức lắm, nhưng không làm gì được, lão tặc này thực sự đã già quá mức rồi, già tới độ xem thường lễ pháp nhân gian.
Thân là điềm lành sống của quốc triều, ông ta đáng lẽ phải ở nhà hưởng thụ, vậy mà lão tặc cứ thích lên triều đường làm khó hắn.
Người ta mà tám tư tuổi, hoặc là đã lẫn chẳng biết gì, hoặc là nằm trên giường thoi thóp, chỉ có lão tặc đáng chết này là lại có bộ răng khỏe mạnh, ăn thịt uống rượu tưng bừng.
Nhập đông tiểu thiếp mười bảy tuổi của lão tặc lại còn sinh cho lão ta một nhi tử, đúng là không còn thiên lý nữa.
Lưu Triệt nghiến răng nuốt hận vào trong lòng:” Ti nông tự có thể tiếp nhận cái trang tử này của Vân thị không?”
Trương Hàm cân nhắc một lúc mới đáp:” Đây là chuyện lớn, không hiểu đạo lý trong đó, không dám tùy tiện tiếp nhận. Thần thấy Vân thị đều không định che dấu bí kỹ mà muốn truyền cho thế gian, vậy thì để ở ti nông tự hay Vân thị có khác gì nhau?”
“ Nói vậy là trẫm có thể lý giải rằng học vấn Khoa kỹ Tây Bắc hơn cả Ti nông tự?” Lưu Triệt không hài lòng, Công Tôn Hoằng tới Vân thị đã không tìm ra sơ hở gì lại còn hết sức khen ngợi, làm hắn cứ cỏ cảm giác bị Vân Lang cười vào mặt:
Trương Hàm nghe hoàng đế hỏi khẽ lắc đầu:” Không so được là không so được, nói vậy tuy quá xấu hổ, nhưng lão thần thấy vẫn nên nói thật là hơn. Ti nông tự đa phần là chế tác lịch mùa vụ, còn về phần chăm lo nông điền, cải tiến nông cụ thì không đụng tới, tất nhiên không thể so sánh.”
Tiết Trạch chất vấn:” Nếu đã không có thì phái người đi học, không biết chư vị có nhân tuyển tốt chưa?”
Đôi mắt lúc nào cũng như khép hờ ngủ gật của Phí Thông lại mở ra:” Ruộng tốt thiên hạ chẳng ai nhiều hơn hoàng tộc, so với việc nuôi ngựa béo ngàn cân, chẳng bằng để nó tự kiếm ăn.”
Đại điện lại lần nữa lặng ngắt như tờ, lão tặc mỗi lần lên tiếng cứ như phải dọa chết người ta mới cam tâm.
Tiết Trạch mấp mấy môi, cuối cùng vẫn lựa chọn ngậm miệng, Phí Thông dám nói chứ ông ta không dám, dù sao thì toàn thiên hạ đang mong đợi lão tặc mau mau chết.
Lưu Triệt gượng gạo nói:” Phí công, cũng không thể nói thế, con cháu hoàng tộc những năm qua bất kể là tác chiến hay làm quan đều không tệ.”
“ Triều đình mỗi năm thu thuế, tốn mất hai thành cho hoàng tộc hoang phí.”
Tiết Trạch thấy mặt hoàng đế khó coi lắm rồi, giờ không lên tiếng e vạ lây:” Phí công, bổng lộc hoàng tộc do thái tổ định ra, bây giờ nói cũng vô ích.”
Phí Thông gian nan đứng lên thi lễ với Lưu Triệt:” Lão thần chưa hồ đồ tới chỉ trích toàn bộ hoàng tộc, cũng biết bệ hạ không còn phong quốc cho hoàng tộc nữa, chuyển sang dùng tiền lương an ủi với mục đích gì. Càng hiểu an bài như thế có lợi lâu dài với Đại Hán ta.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Lưu Triệt hòa hoãn hơn:” Phí công đã biết, vì sao còn chỉ trích trẫm?”
Phí Thông cười khà khà:” Nếu lão thần không tới Trường Môn cung làm khách, chưa được con bé A Kiều đó khoản đãi, sẽ không có ý nghĩ này. A Kiều tính tình ra sao, thần không lạ nữa, từ lúc nó sinh ra tới lúc được tiên đế, Quán Đào, hoàng thái hậu và bệ hạ chiều chuộng thành thế nào, càng nhìn nó bị phế truất tới hoang cung hẻo lánh. Cứ nghĩ thời gian còn lại nó chỉ có hối hận, thống khố cả đời thôi.”
“ Nào ngờ khi thần tới Trường Môn cung, vẫn là đứa bé xinh đẹp tinh khí thần sung túc năm nào, tuy vẫn cái tính cao ngạo chuyên hành động theo y thích, lại có uy nghiêm, quan trọng hơn nữa là biết suy nghĩ, có thể tự lập, nghe nói Trường Môn cung từ năm ngoái đã không còn nhận của bệ hạ một hạt gạo, một đồng tiền nào nữa?”
Lưu Triệt hít một hơi như sâu răng:” Đúng là thế, Trường Môn cung còn chịu trách nhiệm về chi tiêu của Cam Tuyền cung gần đó, thái hậu nhiều lần trước mặt trẫm khen nàng hiếu thảo.”
“ Bệ hạ xem, chuyện cả A Kiều còn làm được, không lý nào hoàng tộc lại không làm được, dù không biết, học A Kiều là được.” Phí Thông nói xong hài lòng vỗ bụng, tựa hồ đắc ý lắm: