Lưu Triệt im lặng suy nghĩ lời Phí Thông nói, kỳ thực nếu được thế còn gì bằng, nhưng hoàng tộc cao quý, liệu chịu lấm bùn không mới là vấn đề?
Tiết Trạch càng thêm hận lão tặc.
Lão tặc này có thể nói là dê đầu đàn trong hệ A Kiều, khi A Kiều bị phế, chính lão tặc cầm đầu ngăn cản, giờ đây lão tặc tuy không một lời nhắc tới tái lập A Kiều làm hoàng hậu, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều tranh quyền đoạt lợi vì A Kiều.
Một khi A Kiều nắm trong tay đám hoàng tộc không quan chức, không đất phong, không phải hoàng hậu mà thành Đại tông chính rồi.
Phí Thông thấy Lưu Triệt và Tiết Trạch nghĩ cách hóa giải kế hoạch của mình, hời hợt nói một câu:” Của Trường Môn cung thì cũng là của Kiến Chương cung.”
Khóe mắt Lưu Triệt giật một cái.
Câu này trong trọng điểm, Lưu Triệt cực kỳ khẳng định một điều, dù là hắn muốn làm gì, người đầu tiên đứng ra ủng hộ là A Kiều, nên hắn không ngại để A Kiều nắm thêm quyền lực.
Trương Hàm vẫn nhàn nhà dựa vào hỏa long trụ sưởi ấm, ông ta không bao giờ tham gia vào cung đấu, thấy chuyện đã định đoạt mới ho một tiếng:” Mùa xuân Vân tư mã sẽ đi tuất biên, Vân thị không có gia chủ, có chương trình gì sớm định thôi.”
Phí Thông phất ống tay áo:” Nhân tài như thế sao có thể đi tuất biên, xin bệ hạ bác lại.”
Lưu Triệt lắc đầu:” Muốn dùng một người, quan trọng không phải ở trọng dụng, mà là ở mài rũa, trong lòng y phải có quốc triều mới dùng, điểm này trẫm không thoái nhường, dù có phái hộ vệ đi bảo vệ y ở Bạch Đăng Sơn chứ không bác yêu cầu này. Một người có dùng được không, ra chiến trường một chuyến là biết.”
Tiết Trạch đi lên:” Bệ hạ, nên lập chương trình thế nào, nên do ai thay thế, xin bệ hạ chỉ thị.”
“ Giao A Kiều đi.”
Tiết Trạch sớm biết không cản nổi chuyện này nên nhân tiện nói mục đích khác:” Vậy Chủ Phụ Yển không nên bị giam trong chuồng ngựa nữa, mất thể diện nhân thần.”
Lưu Triệt gật đầu:” Triệu về đi.”
Đêm lạnh giá đó, Chủ Phụ Yển không ngừng kêu gào, âm thanh vượt qua đất trống rộng rãi, lọt vào tai Đại Trường Thu.
Đại Trường Thu đang chỉnh lý thẻ sách tựa hồ chẳng nghe thấy, tìm được một chiếu thư cũ kỹ trong đống thẻ sách nhiều như biển, chỉnh lý sạch sẽ rồi mang tới tẩm cung của A Kiều.
A Kiều đang nằm trên giường gấm, lộ ra cái bụng trắng trẻo bằng phẳng, ở bụng có khỏi xanh từ từ bốc lên.
Đợi ngải cháy hết, Dược bà bà lấy những cái bát ngọc trên bụng A Kiều xuống, dùng bát ngọc nóng chậm rãi hoạt động trên bụng nàng.
Chẳng bao lâu bụng A Kiều đỏ rực, nàng không chịu nổi đau, phát ra tiếng rên rỉ, nàng muốn có một đứa con của mình, vì mục tiêu này, nàng chấp nhận bất kỳ đau đớn nào.
Dược bà bà há miệng toàn răng đen cười:” Hàn khí trong thân thể quý nhân đã được loại trừ gần hết rồi, theo ý lão bà, một tháng nữa không cần dùng xoa ngải nữa, đợi vị thuốc Vân Lang nói tới, quý nhân sẽ hoàn toàn bình phục.”
Cung nữ lau mồ hôi trên trán A Kiều lui xuống, A Kiều nằm nghỉ, thấy Đại Trường Thu vừa tới, hỏi:” Thứ sử U Châu làm cái gì thế, chỉ một vị thuốc sao còn chưa tới?”
Đại Trường Thu ôm thẻ sách đáp:” Bệ hạ đã phái ba đạo ý chỉ, thứ sử U Châu hẳn không dám chậm trễ.”
“ Ta không cần biết chúng đào hay cướp, trước khai xuân phải tìm thấy vị thuốc đó cho ta, nếu thứ sử U Châu không làm được, ta sẽ phái người tìm được loại thuốc đó đi làm thứ sử U Châu.”
Những đời đầy khí phách đó giờ A Kiều có thể nói rồi.
Từ khi nàng bị biếm tới Trường Môn cung, rất nhiều huân quý nương tựa vào nàng sống rất thảm, chỉ có thể trốn về quê làm phú ông.
Giờ A Kiều lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người, càng thêm cao quý, càng thêm trí tuệ.
Những huân quý bị vứt bỏ năm xưa qua nhiều thăm dò, phát hiện nhiều điều đáng mừng.
Quốc triều trải qua thời Lữ hậu, Đậu thái hậu chấp chính, đương kim hoàng đế vốn là người có tham vọng khống chế quyền lực cực lớn đã hạ lệnh khống chế quyền lực của hậu cung, không cho phép cự dự vào chính sự, đó là khởi nguồn của quy tắc thi hành ngàn năm sau, hậu cung không can chính.
Có thể nói nay Vệ thị hoàng hậu quyền lực không ra khỏi tẩm cung.
A Kiều thì lại khác, vì nàng không phải hoàng hậu, không ở hậu cung cho nên tận tình phát huy ảnh hưởng, chỉ cần không đánh mất sủng ái của hoàng đế nữa, có thể làm bất kỳ chuyện gì.
Huân quý đều hiểu, hoàng đế cực kỳ háo sắc, nhưng cực kỳ lý trí, không để mỹ sắc ảnh hưởng, muốn duy trì tình nghĩa giữa A Kiều và hoàng đế, chỉ có lợi ích.
Chỉ lợi ích mới có thể làm hoàng đế vĩnh viễn sủng ái A Kiều.
Thời gian qua Đại Trường Thu tiếp đãi rất nhiều huân quý cũ, vì lập uy với họ, cho nên mới có hành động ngang ngược nhốt Chủ Phụ Yển vào chuồng ngựa.
Những ngày qua Chủ Phụ Yển được rất nhiều huân quý cũ đứng xa thăm quan, một số người có thù cũ còn tới gần sỉ nhục.
“ Tới phòng thuốc của Vân Lang lục xem y có nhân sâm không, nếu y có mà dám dấu diếm, ném vào chuồng ngựa làm bạn với Chủ Phụ Yển.” A Kiều tính khí ngày càng nóng nảy, quát tháo:
Đại Trường Thu hoảng sợ, làm thế tình nghĩa hai bên hoàn toàn hỏng mất, Vân Lang là người thế nào, ông ta quá rõ, đừng nhìn y hiền lành dễ bắt nạt mà nhầm, chẳng qua y không thèm để ý mà thôi, một khi đụng chạm tới kiêu hãnh của y, trời mới biết tên khốn hạ độc cả sư trưởng ấy có thể làm gì, vội nói:” Vân thị và Trường Môn cung là một thể, nếu có nhân sâm, Vân Lang có lý nào không lấy ra, dù là không, nhất định là có nguyên nhân, nương nương đừng nghĩ nhiều.”
A Kiều từ từ trấn tĩnh lại:” Vân Lang phải hiểu, ta có con và không có con hoàn toàn khác nhau, ta có con y có lợi mà thôi.”
Đại Trường Thu đi tới đắp chăn lên cho A Kiều, dỗ dành:” Nương nương lúc này cần nhất là điều dưỡng thân thể, đừng suy nghĩ nhiều, đừng nổi giận đừng lo âu, ngủ một giấc ngon. Năm sau, năm sau sẽ khác ...”
Rất nhiều người đang trông đời tới mùa xuân.
Đại Vương thở phì phò nhảy lên nhảy xuống trong sân, chẳng an nhàn lấy một khắc, do cái bụng to, động tác vốn đơn giản này trở nên chậm chạp nặng nề.
Nó mệt rồi, nhưng không dám dừng lại, Hoắc Khứ Bệnh ở tầng hai tay cầm gậy dài, nếu dám lười, hắn sẽ rất mạnh tay.
Vân Lang bế khuê nữ, nhìn con hổ đáng thương mà thở dài:” Quá béo, quá béo.”
Tào Tương xoa xoa tay:” Còn nói được, ngươi cũng góp công không ít đâu đấy, có nó chúng ta có thêm phần an toàn.”
“ Ngươi lo cái gì, mẫu thân với kế phụ ngươi đã đẩy ngươi đi, vậy ngươi tám thành còn sống trở về, trông vào Đại Vương chẳng bằng trông vào đại quân.”
Tào Tương vẫn chưa yên tâm:” Thế còn ngươi được mấy thành trở về?”
Vân Lang thơm má khuê nữ:” Chỉ cần đàu óc ta không có vấn đề, chạy loạn quân trận, khả năng sống sót là mười phần, phải không bảo bối?”
“ Bạc bạc bạc bạc …” Vân Âm chỉ mới nói được một chữ duy nhất nên làm muôn tràng dài, há mồm cười khành khạch với cha:
“ Tại sao ngươi lại hơn ta hai thành, ngươi có nhiều hộ vệ bằng ta không, ngươi có nhiều lão binh bằng ta không?” Tào Tương hết sức trẻ con so bì:
Vân Lang nhìn Tào Tương thương hại:” Thời gian ta như khổng tước xòe đuôi khoe hết bản lĩnh Vân gia, ngươi biết vì cái gì không? Là để hoàng đế và quan viên biết, ta, Vân Lang có tác dụng không thể thay thế với Đại Hán, tác dụng quan trọng hơn đám huân quý ngu xuẩn các ngươi ngàn lần. Đại Hán sau này còn muốn có thêm đồ tốt, phải đảm bảo ta không chết, nếu ở Bạch Đăng Sơn có chuyện gì ngoài kiểm soát, ta sẽ là người được triệu về đầu tiên.”
Tào Tương hiểu ra, lặng lẽ tới gần Vân Lang:” Nói thế sau khi tới Bạch Đăng Sơn, tốt nhất là ta ở cùng ngươi?”
“ Đúng thế, theo ta là an toàn nhất.”