Không phải hôm nay mấy người Vân Lang, rảnh rỗi ngồi chơi, mà đang đợi tin, vì hôm nay là lễ văn định của Vân Lang và Tống Kiều, người đi đưa lễ là Trường Bình, nàng thích nhất chuyện này. Lần trước Hoắc Khứ Bệnh thành thân, nàng không thể ra mặt nên oán niệm ngùn ngụt, nghe nói Vân Lang muốn thành thân, tự đặt mình ở vị trí gia trưởng, bất kỳ chuyện lớn chuyện nhỏ nào cũng phải qua tay nàng.
Tô Trĩ ở trước mặt Vân Lang đành hanh tai quái, ở trước mặt Trường Bình thì ngoan như thỏ.
Nhìn nàng thi lễ tiễn Trường Bình đi, Vân Lang cứ cảm giác khuê nữ đó không phải là Tô Trĩ mà y quen.
Trương Oánh đứng bên cạnh Trường Bình, mặt hất lên, nói toàn bằng giọng mũi, cái bộ dạng rất đáng ăn đòn, thấy nàng dùng ngón tay nâng cằm Tô Trĩ tặc lưỡi mãi, Vân Lang nghiến răng bảo Hoắc Khứ Bệnh:” Ngươi không biết quản lão bà à?”
“ Ta hết cách, bà nương đó điên rồi, chê ta ít nữ nhân qua, đang chạy khắp thế giới tìm.”
Tào Tương vươn cổ nhìn Trương Oánh:” Sao ta có cảm giác Trương thị đang chọn nữ nhân cho mình, nhìn nàng ở cùng nữ tử, thủ pháp lẫn hành vi đều giống ta trước kia, A Lang ngươi thấy thế không?”
Vân Lang gật gù:” Ta thấy lão bà của hắn thích nữ hơn nam.”
Hoắc Khứ Bệnh mặt tối sầm:” Các ngươi vừa phải thôi.”
Tào Tương không thèm để ý tới hắn:” Ngươi thấy không, Tô Trĩ hình như cũng rất thích được Trương thị trêu ghẹo, liệu có chuyện không?”
Hai tên khốn kiếp đang thậm thụt với nhau thì Trường Bình dẫn đám nhanh vuốt tới, tuyên bố:” Mười ngày nữa thành thân.”
“ Tống Kiều đồng ý rồi ạ.” Tuy biết nàng sẽ không phản đối, Vân Lang vẫn rất hổi hộp:
“ Chuyện đương nhiên phải thế, không cho nó từ chối.” Trường Bình trả lời khô khốc rồi bỏ đi, đó là phương thức hành sự trước nay của nàng, rõ ràng là chuyện vui mừng mà nàng nói khó nghe:
Đại Vương cũng lon ton đi theo Trường Bình, nó phát hiện chỉ cần đi theo nàng, cái tên hung hăng kia sẽ không ép nó nhảy lên nhảy xuống nữa, bản năng dã thú giúp nó rất dễ dàng phát hiện đâu là con đầu đàn.
Lương Ông, Lưu Bà đều nghển cổ chờ đợi, thấy gia chủ giơ ngón cái lên, cười híp mắt chạy đi ngay, còn nhiều việc phải làm lắm.
Ông trời thương xót, gia chủ cuối cùng cũng thành thân rồi.
Vậy là chuyện đã được xác định, phải đi báo cho A Kiều ngay, nếu không sẽ có rắc rối.
Vân Lang mỗi lần gặp A Kiều là tâm tình lay động, phụ nhân thời này tựa hồ rất thích khoe ra mặt đẹp đẽ của mình trước nam nhân, thế nên y căn bản không dám ngẩng đầu lên.
Phòng A Kiều nóng như lò lửa, dưới sàn là kênh nước nóng, bốn ống đồng không ngừng phun hơi nóng rát người, ở trong gian phòng như thế chẳng mặc gì đã nóng huống hồ Vân Lang mặc áo choàng dày.
A Kiều tất nhiên là không như thế, nàng chỉ mặc mỗi bộ áo sa mỏng manh, bên trong lại không có bất kỳ món đồ lót nào, vóc dáng mạn diệu của nàng, chỉ cần liếc một cái đã thấy mũi nong nóng muốn chảy máu rồi.
Một mỹ nhân cổ điển kết hợp với vóc dáng nóng bỏng của cô gái hiện đại, A Kiều tuyệt đối biến thành yêu nghiệt.
“ Trong phòng nóng lắm sao?” A Kiều nửa nằm nửa ngồi trên giường hỏi:
“ Không nóng.”
“ Thế sao lại mồ hôi thế kia?”
“ Mỗi lần gặp nương nương, thần không biết phải nói gì, lòng rối loạn, nỗ lực ức chế bản thân, thế là thành ra thế này.”
“ Rất thành thật ...” A Kiều có vẻ thích làm khó Vân Lang lắm, cười khúc khích:
Chỉ là không đợi không khí ái muội giữa hai người có cơ hội ấp ủ, cái mặt người chết của Đại Trường Thu đã xuất hiện, ngang nhiên chắn giữa A Kiều và Vân Lang.
Chuyện này Vân Lang không những không khó chịu mà còn phải tạ ơn Đại Trường Thu, nếu không có ông ta, rất khó kiềm lòng, hít một hơi nói:” Thần mười ngày nữa thành thân, không biết có thể may mắn mời nương nương tới không?”
A Kiều kinh ngạc tới ngồi dậy:” A, là đại đệ tử của Dược bà bà phải không? Có thai rồi à?”
Vân Lang suýt ngã ra đất:” Nương nương thần còn chưa thành thân mà.”
“ Xì, với cái thứ háo sắc như ngươi, có thể bỏ qua khuê nữ tốt như thế à? Trác thị nữ còn là lão bà của người ta mà ngươi có bỏ qua đâu.”
“ Chuyện này khác.” Vân Lang yếu ớt phản kháng:
“ Khác gì mà khác, tóm lại là nam tử các ngươi chiếm hữu nữ tử rồi biến thành bạc tình lang, đá người ta đi, mình khoái hoạt cưới tân tức phụ. Ta nghe nói Trác thị nữ đang rao bán gia sản ở Dương Lăng kìa, thật đáng thương, ngươi không hỏi tới sao? Dù gì cũng là mẫu thân của con ngươi mà? Thích người ít tuổi cũng không thể vứt người lớn tuổi hơn đi chứ? Làm người phải có chút có sau.” A Kiều nghiến răng nghiến lợi như quan tâm tới Trác Cơ lắm vậy:
Vân Lang chỉ đành tự nhận xui xẻo, đến vào lúc tâm tình A Kiều không tốt, hơn nữa A Kiều cũng từng bị vứt bỏ, nên phản ứng càng quá:” Lúc đó nàng chưa thành thân, ba ngày sau mới ...”
“ Khốn kiếp, vô sỉ, hèn hạ, nữ tử sắp thành thân rồi mà ngươi không buông tha.”
Một tràng chửi rủa tuôn ra từ miệng A Kiều cắt ngang lời giải thích của Vân Lang, lần này nàng chửi liền một tuần hương.
Chửi bới thỏa thuê rồi, A Kiều như toàn thân tỏa sáng, thay một bộ váy đỏ, lại càng thêm xinh đẹp ngời ngời.
“ Đi thôi.”
“ Đi đâu?” Vân Lang bị chửi mắng tới xay xẩm đầu óc:
“ Đi xem thê tử mới của ngươi.”
“ Thần không có thê tử cũ.” Thù mới hận cũ dâng lên, Vân Lang gân cổ cãi:
“ Hừ, nếu không đi ta bắt Trác thị nữ gả cho ngươi làm lão bà, để cả nhà ngươi đoàn viên hạnh phúc.”
Uy hiếp này quá đáng sợ, Vân Lang không chút hoài nghi A Kiều dám làm chuyện như thế, đành uể oải đứng dậy theo nàng, trong lòng thầm chửi cách giáo dục hoàng gia không ra gì.
Lúc này đã là đêm tối, gió lạnh cơn nọ nối tiếp cơn kia, trăng lờ mờ như cái bóng nhạt, Vân Lang kéo chặt áo choàng lông vẫn lạnh tới tê chân tay, Chủ Phủ Yển chỉ có áo đơn và cỏ khô càng không chịu nổi.
Giọng ông ta lạc đi rồi, giống tiếng dã thú kêu gào hơn là tiếng người.
Một hàng đèn lồng dài đi qua chuồng ngựa, Chủ Phụ Yển thấy có người tới, khản giọng gào thảm thiết:” Quý nhân tha mạng, quý nhân tha mạng.”
Thấy Vân Lang mặt không đổi sắc, Đại Trường Thu rất hài lòng, ngược lại A Kiều sai kiệu đi một vòng tới bên chuồng ngựa.
Chủ Phụ Yển chui ra khỏi đống cỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo quỳ xuống trước kiệu, dập đầu rầm rầm xuống đất cứng, trông chẳng còn bộ dạng ung dung ngạo nghễ thường ngày, hai tay sưng tím như móng lợn, thân dính đầy cỏ, ú ớ không nói ra lời.
A Kiều vén rèm thò đầu ra, nhìn Chủ Phụ Yển:” Hai tên khốn kiếp đáng chết không dốc sức làm việc rồi.”
Lời nàng vừa dứt, Đại Trường Thu rút ngay roi trong ống tay áo quất hai hộ vệ đang quỳ, ông ta ra tay cực nặng, chỉ một roi đủ khiến toạc áo da, sau bốn năm roi, áo da trên người nát thành từng mảnh.
Chủ Phủ Yển tuyệt vọng hô:” Thần chịu hoàng mệnh, không dám không nghe.”
A Kiều cười lớn:” Khi ép buộc ta rời đại nội, không cho ta mặc trang phục hoàng hậu mà đi chính là Chủ Phụ Yển ngươi.”
Chủ Phụ Yển tin chắc A Kiều dù không ngừng hành hạ ông ta nhưng không dám lấy mạng mình, vì thế cắn răng nói:” Quý nhân không thích Chủ Phụ Yển, sao không một kiếm giết luôn, hành hạ đại thần như thế, là mất pháp độ hoàng gia.”
A Kiều cười không đáp, hai hộ vệ vừa bị trừng phạt bò ngay dậy, xách thùng nước cho nựa uống, dội từ đầu đến chân Chủ Phụ Yển, ông ta liền không khác gì bị lửa đốt, kêu thảm một tiếng lăn lộn trên mặt đất.
Đại Trường Thu đẩy vai Vân Lang bảo y nhìn:” Nương nương thường mắng chửi ngươi là bảo vệ ngươi, nếu muốn trút giận phải thế này.”
Vân Lang lẽn bĩu môi, nửa sau y tán đồng, nửa đầu còn phải tùy trường hợp, lão già này chẳng qua lo mình bất mãn với A Kiều thôi, nhỏ giọng nhắc:” Nhưng ông ta là đại thần.”
“ So với Lương Vương Bành Việt thì sao?”
Vân Lang không nói nữa, Bành Việt không biết thế nào là đủ, Lưu Bang tước bỏ chức quyền của hắn, cho hắn về quê, vốn là để cho hắn một đường sống, còn tới trước mặt Lữ hậu khóc lóc kể lể, bị Lữ hậu băm thành thịt vụn luôn.