Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 360 - Q2 - Chương 144: Khí Thế Hoàng Gia.

Q2 - Chương 144: Khí thế hoàng gia. Q2 - Chương 144: Khí thế hoàng gia.

Rời Trường Môn cung là Vân thị, một cánh cửa lớn dựng ở giao giới hai bên, cung vệ mở cửa, nhuyễn kiệu của A Kiều tới thẳng Vân gia trang tử.

Nói cách khác cái cửa này nhắm vào Vân thị mà lập nên, chỉ có người Trường Môn cung có thể tùy ý ra vào Vân thị, không có chiều ngược lại.

Tiếng kêu thét của Chủ Phụ Yển xa dần, toàn bộ đèn lồng da trâu của Vân thị cũng được đốt lên.

Vì A Kiều dùng nghi giá của nàng, đi ra nghênh tiếp không chỉ có toàn bộ gia nhân của Vân thị, dù Trường Bình, Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, Trương Oánh, Tào Tương đều ra nghênh đón.

Thế này coi như dùng lễ quân thần rồi.

Vệ Thanh biết A Kiều không hề có ý trở về hoàng cung làm chủ nhân liền giữ tôn kính tối thiểu với A Kiều.

Làm sao Vệ Thanh không biết Vệ Tử Phu là người thế nào, nàng sở dĩ được làm hoàng hậu do thời thế mà ra, tính cách nàng hoàn toàn trái ngược với A Kiều, ôn nhu hiền dịu từ nhỏ đã chẳng bao giờ tranh giành cái gì với ai. Thế nên khi A Kiều kiêu căng làm chuyện hoang đường gây loạn cung cấm thì Vệ Tử Phu càng trở nên nổi bật, thêm vào vấn đề xuất thân, muội muội ông ta muốn không chế đại quyền là không thể, quần thần không lo ngoại thích lớn mạnh, cho nên một ca cơ mới bước lên ngôi hoàng hậu.

Tình hình duy trì như bây giờ không tệ.

Khí thế hoàng gia là thứ thực chất không phải nói chơi, từ hai hàng cung nga xinh đẹp lộng lẫy thắp đèn, xách lư hương, cùng với thị vệ giáp vàng bày hình cánh nhạn đã khiến người ta ngạt thở rồi, ai đi chính giữa đội ngũ đó cũng có thể thần khí ngùn ngụt.

A Kiều không xuống kiệu mềm, chỉ thò đầu nhìn Tống Kiều được bảy tám cái đèn lồng chiếu sáng, hài lòng gật đầu rồi thưởng cho một cái hộp lớn đủ món đồ linh tinh, sau đó có hoạn quan quát lớn, nhuyễn kiệu rẽ vòng rời đi.

Từ lúc A Kiều tới Vân thị tới rời đi chỉ có một tuần hương mà Lương Ông, Lưu Bà kích động tới sắp phát khóc.

Công Tôn Hoắc đứng trong bóng tối quay về chỗ ở, lại chuẩn bị có bản tấu chương sắp đưa đi.

Vân Lang tiễn A Kiều tới tận cửa sau đó quay về tiểu lâu của Tống Kiều, nhìn Tống Kiều và Tô Trĩ đứng trước tiểu lâu, thở hắt ra một hơi:” Chướng ngại cuối cùng vậy là xong rồi.”

Tô Trĩ nhảy tưng tưng tới trước mặt Vân Lang, hoan hỉ reo lên:” Sáu đóa cung hoa, sáu đóa cung hoa, đó là lễ chư hầu.”

Vân Lang chẳng biết chút nào về thứ quy củ này, không hiểu sao nữ tử sống trong núi như nàng là biết, có điều nhanh chóng hiểu ra, chỉ cần là thứ liên quan tới cưới gả, nữ tử thường hiểu rõ hết.

“ Sáu đóa cung hoa à?” Trương Oánh sán tới hâm mộ nhìn Tống Kiều đầy vẻ thẹn thùng:” Ta chỉ có bốn đóa.”

Hoắc Khứ Bệnh lớn tiếng nói:” Sau này kiếm cho nàng mấy chục đóa đeo chơi.”

“ Đi ra chỗ khác.” Trương Oánh hơi giận, cho rằng Hoắc Khứ Bệnh nói cho có lệ:

Trường Bình nhìn đám thiếu nam thiếu nữ cười đùa, xoa đầu nhi tử:” Con thành thân sẽ có bảy đóa.”

Tào Tương hớn hở nói ngay:” Vậy mai con cưới Nữu Nữu được không?”

Trường Bình thấy Tào Tương cố chấp như vậy thì cũng mủi lòng, lúc nhi tử nàng bệnh tật chỉ có Nữu Nữu hay tới chơi, tình cảm đã sớm khó chia lìa, nếu gả cho Vân Lang đã đành đi, nếu gả ra ngoài cũng thấy có lỗi với nhi tử, thở dài: “ Con thành thân đâu dễ dàng như thế, phải thông qua Đại tống chính, rồi phải qua cữu cữu con, mẫu thân con thái độ ra sao không đáng nói. Tóm lại con mà cưới Nữu Nữu, hậu quả rất nghiêm trọng, tin tức hôn sự truyền ra, Ngưu bá bá của con đừng mong ở lại trong quân.”

Vệ Thanh đột nhiên nói:” Đi cầu thân đi, Lão Ngưu nên đổi chỗ khác rồi, nhiều năm qua ông ta chiến đấu với Hung Nô, bệnh tật nhiều, nhân cơ hội này tới phương nam.”

Trường Bình cuống lên:” Không được, Ngưu Chính là đệ nhất mãnh tướng của chàng, không có ông ta thì làm sao?”

Vệ Thanh xoay lưng nhìn ánh trắng cô độc trên trời:” Bệ hạ cũng không để một tướng quân ở dưới trướng ta quá lâu.”

Hoàng đế sẽ không hoàn toàn tin một ai, Vệ Thanh chẳng dám để quân quyền mình quá thịnh.

Đêm đó Vân thị không ngủ, mọi người ra sân phân đốt lửa nhảy múa tưng bừng không thua gì năm mới.

Công Tôn Hoằng vốn chuẩn bị đi rồi nhưng ở lại, chui vào phòng mô hình cơ quan của Vân thị không chịu đi nữa, ông ta như trẻ con có đồ chơi mới, đối với từng mô hình trong đó đều thích thú vô cùng.

Đồng thời còn bái phỏng hai dã nhân già giỏi nặn đất của Vân thị, xem chừng có ý học nghề.

Nếu Công Tôn Hoằng đi, không thể không để Chủ Phụ Yển đi, giờ ông ta không đi, Chủ Phụ Yển tiếp tục ở lại chuồng ngựa của A Kiều.

Vân Lang thấy Chủ Phủ Yển chết chắc rồi, dù là ai mùa đông thế này còn bị nước lạnh dội lên người thì không còn đường sống nữa.

Nhưng ý chí sinh tồn của nhân loại làm Vân Lang bất ngờ.

Theo Đại Trường Thu nói, Chủ Phụ Yển không ngờ chạy khắp đêm, dùng nhiệt độ thân thể bay hơi hết nước trên người, bình an vượt qua đêm lạnh đó.

Không biết một người vừa đói vừa lạnh dùng ý chí gì để chạy suốt cả đêm như thế, Vân Lang nghĩ mình không làm được.

“ Cứ đợi chết tới nơi rồi thì làm được thôi, chỉ cần còn muốn sống, người ta sẽ bộc phát sức mạnh bình thường không thể tưởng tượng. Chủ Phụ Yển xuất thân bần hàn, trải qua trắc trở mới có phú quý, người như thế làm sao thiếu nghị lực được, sau khi thành danh trong nhà tích góp vô số tiền tài, kiều thê mỹ tỳ không thiếu, cuộc sống tốt đẹp vừa bắt đầu, sao chịu chết được.” Vệ Thanh tựa hồ rất hiểu Chủ Phụ Yển:

“ Công Tôn Hoằng nếu đã biết Chủ Phụ Yển giãy chết, ông ta tất nhiên lợi dụng cơ hội này dồn Chủ Phụ Yển vào chỗ chết. Có điều A Kiều sẽ không để Chủ Phụ Yển chết đâu, dù sao trừng phạt một chút bệ hạ không quản, nếu tùy ý giết trọng thần, làm sao bệ hạ vui được, với kiến thức A Kiều bây giờ, sẽ không làm chuyện ấy.” Trường Bình càng hiểu A Kiều hơn:

Phân tích của họ đều đúng, đến giữa trưa Chủ Phụ Yển y phục là lượt được đưa tới Vân thị.

Chỉ vẻn vẹn vài ngày, Chủ Phụ Yển béo tốt bệ vệ không thấy nữa, thay vào đó là thứ sinh vật gày gò quắt queo dùng ảnh mắt ác độc như sói dữ, hai mắt ông ta đỏ như than mà chẳng có vẻ gì hư nhược, còn lại rất tinh thần.

Ánh mắt ác độc đó lướt qua Vân Lang, Công Tôn Hoằng rồi ngậm miệng, không rõ trong lòng tính toán gì.

Vân Lang nhìn dái tai nhỏ nước vàng của ông ta, thấy tai trái khó mà giữ được, liền đi tới chắp tay nói:” Tiên sinh có muốn Vân thị trị thương không, thương tích nghiêm trọng thế này e khó về Trường An.”

Chủ Phụ Yển mở choàng mắt, lấy cái dao, xoẹt một tiếng, xẻo miếng tai cắt xuống, quả nhiên là cái tai này không cứu được nữa, cắt rời không có mấy máu chảy ra:” Mỗ gia dùng cái tai này cảm tạ sự hậu ái của Vân thị.”

Cái chuyện tương tự Vân Lang làm nhiều tới vô cảm rồi, hành vi của Chủ Phụ Yển dọa được ai chứ sao dọa được y:” Tiên sinh hiểu lầm ý Vân Lang rồi, ta chỉ muốn băng bó vết thương cho tiên sinh, có điều cái tai này cắt đi cũng tốt, đường về Trường An xa xôi, khó bảo vệ được nó, giữ lại Vân thị, sau này rảnh đến lấy.”

Rồi quay sang bảo Lương Ông:” Kiếm một cái hộp gỗ cất giữ tai của tiên sinh, cho vôi sống, băng phiền chống thối rữa.”

Chủ Phụ Yển cười đầy nanh ác.

Công Tôn Hoằng ôm cái mô hình thủy xa tinh xảo, thấy Chủ Phụ Yển đã xong việc, bảo mã phu:” Về Trường An.”

Chủ Phụ Yển bất chấp tai còn chảy máu, hạ lệnh xe ngựa lên đường, ông ta không muốn ở lại Vân thị dù chỉ một khắc.

Bình Luận (0)
Comment