Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 361 - Q2 - Chương 145: Tuyên Ngôn Vô Sỉ.

Q2 - Chương 145: Tuyên ngôn vô sỉ. Q2 - Chương 145: Tuyên ngôn vô sỉ.

Cảm giác bị người ta thù hận rất kỳ diệu.

Vân Lang có chút hưng phấn, lại có chút cảm khái, thậm chí là đắc ý.

Đây là lần đầu tiên y thực sự can dự vào một sự kiện lịch sử đã xảy ra, rất muốn biết sự xuất hiện của mình có thể ảnh hưởng tới hướng đi của lịch sử không?

Chuyện này liên quan tới có thể cứu mạng được Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm hay không, Vân Lang sẵn sàng đứng ra phía trước đắc tội với Chủ Phụ Yển thí nghiệm hiệu ứng cảnh bướm.

Người không liên quan đi cả rồi, Vân gia trang tử mau chóng trở nên náo nhiệt.

Đệ nhất trù nương trong nhà thề phải làm một bữa tiệc xa hoa chưa từng có khoản đãi khách khứa tới chúc mừng, để thiên hạ biết món ngon trên đời đều tới từ Vân thị.

Các phó phụ chuẩn mặc bộ quần áo đẹp nhất, đeo trang sức đắt tiền nhất để thể hiện sự giàu có của Vân thị.

Đám trẻ con bất kể nam nữ đều mặt thanh sam nhỏ nhắn vừa người, chuẩn bị khi đón dâu sẽ đọc khúc ( quan sư) trong Thi kinh, khi hôn lễ kết thúc đọc ( Hữu nữ đồng xa) cũng của Thi kinh.

Lưu Nhị thì đích thân tô vẽ lại khải giáp cùng hộ vệ thương tật của Vân thị múa trừ tà cho gia chủ.

Còn về phần các tượng nô của Vân thị thì bỏ hết công việc đấy, tập trung lập một cái đài cao trước chủ lâu, cung phụng bài vị tổ tiên Vân thị.

Thái độ của Trường Bình với hôn lễ của Vân Lang khác hẳn với hôn lễ Hoắc Khứ Bệnh, bóng dáng nàng không chỉ xuất hiện khắp nơi, chỉ huy từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, nàng còn phái người phát anh hùng thiếp khắp nơi, triệu tập chó săn môn hạ của mình tới chúc phúc cho Vân Lang.

Vì thế A Kiều cũng chẳng chịu thua kém, sai một đoàn cung nga tới bố trí đèn lồng đỏ, lụa đỏ khắp nơi, cũng triệu tập hết người của mình tới giúp hôn lễ này trở nên náo nhiệt.

Thế lực A Kiều với thế lực của Trường Bình lại ở phía đối địch.

Vân Lang nhìn danh sách khách mời tới mấy chục cân đau khổ hết mức.

Hoắc Khứ Bệnh xem danh sách khách mời xong đưa cho Trương Oánh mặt mày xưng xỉa, hôm qua nàng còn than vãn hôn lễ của mình quá tẻ nhạt, bây giờ chỉ nhìn lướt qua một chút, vỗ vỗ bầu ngực cao ngất:” May quá may quá.”

Từ khi mẫu thân đồng ý cho cưới Nữu Nữu, tâm tình Tào Tương cực tốt, vừa uống rượu vừa lười nhác nói:” Vân gia thành chiến trường rồi, nghìn người đó có không ít kẻ sống không bằng chết ... A Lang, khi tổ chức hôn lễ, ta giúp ngươi chiếu cố hậu viện nhé, một số kẻ không liên quan chớ để ta nhìn thấy.”

“ Ngươi là nghênh tân, Khứ Bệnh là tấn tướng (phù rể), A Cảm là tri khách ( tiếp khách), không trốn được đâu.”

Tào Tương há mồm:” Ngươi biết mồm ta thối mà còn bảo ta làm nghênh tân, chẳng may đắc tội với ai, người ta sẽ tính lên người ngươi.”

Vân Lang tỉnh bơ nói: Ta không có ý kiến.”

Tào Tương thở dài:” Ngươi không nhàn nhã được đâu, Đổng Trọng Thư cũng tới, còn chuyên môn từ Hoài Nam tới, riêng vị này có thể diệt toàn bộ Vân thị, hai năm qua người sơn môn chết trong tay ông ta còn nhiều hơn chết trong tay Thủy hoàng đế.”

“ Ta chỉ là một trù tử biết làm ruộng, Đổng Trọng Thư tuổi cao đức lớn, làm khó ta làm gì?”

“ Nói thì nói thế, năm xưa Khổng Khâu còn giết Thiếu Chính Mão cơ mà, học tuyết bất đồng là đại tội, tội lớn hơn cả giết cha mẹ ông ta.”

“ Ngươi nên biết, gần đây ta luôn nghiên cứu kinh điển Nho gia, đám trẻ con trong nhà cũng lấy tác phẩm Nho gia làm mở màn hôn lễ, thế thì nói ra ta kỳ thực là đệ tử Nho gia.” Vân Lang ưỡn ngực nói:

“ Này, ngươi phải biết xấu hổ chút chứ, đại danh của Khoa kỹ Tây Bắc đã truyền khắp Trường An, thậm chí ở một số mặt còn hơn Nho gia, Nho gia chỉ có tiếng trong giới sĩ lâm, còn về mặt thực dụng thì là Khoa kỹ Tây Bắc ngươi, giờ ngươi lại đột nhiên nói mình cũng là môn hạ Nho gia?” Tào Tương mở to mắt, hắn đang đợi một phen náo nhiệt, không ngờ Vân Lang dùng chiêu vô sỉ như vậy:” Ngươi định gia nhập Nho gia thật à?”

Hoắc Khứ Bệnh vỗ tay:” Ta thấy ý này không tệ, nếu A Lang đem Khoa kỹ Tây Bắc nhập vào Nho gia, Nho gia sẽ trở nên hoàn chỉnh. Ngươi nghĩ Đổng Trọng Thư vì sao vượt ngàn dặm xa xôi tới chúc mừng A Lang, vì ông ta hiểu hai nếu Khoa kỹ Tây Bắc nhập vào Nho gia, sẽ có lợi thế nào, chỉ cần phương hướng nhất trí, có gì không thể thỏa hiệp?”

Vân Lang trước đó còn có ý thống nhất bách gia, đấu Nho gia một phen chơi, nhưng từ khi có Vân Âm, suy nghĩ của y thay đổi nhiều rồi, suy nghĩ mọi việc vẹn toàn hơn, giơ ngón cái khen Hoắc Khứ Bệnh:” Nguồn cơn bách gia tranh đấu ở đâu, vì ai cũng muốn học thuyết mình là nguồn cội vạn nhánh, ai cũng muốn mình là khai sơn thủy tổ. Giờ Khoa kỹ Tây Bắc do ta định đoạt, ta thì ghét làm lão đại, đôi khi làm lão nhị vạn năm còn lợi hơn.”

Trong mắt Tào Tương, đó là tuyên ngôn vô sỉ nhất thiên hạ.

Thượng Lâm Uyển tưng bằng náo nhiệt, Dương Lăng ấp lại chẳng có chút động tĩnh nào, tòa thông đô đại ấp này không vì việc ai đó mà ảnh hưởng nhịp độ.

“ Hôn lễ chắc là náo nhiệt lắm?” Trác Cơ đặt thẻ sách trong tay xuống nói với Bình Tẩu:

“ Vân thị đã bắt đầu giết lợn giết dê, thu mua cá, các loại tơ lụa, mời linh nhân tạp kỹ có tiếng nhất Dương Lăng ấp.” Bình Tẩu có chút luyến tiếc, ngay cả ông ta dù đánh giá rất cao Vân Lang cũng không ngờ chỉ hai năm ngắn ngủi mà y có thực lực lớn tới mức này, giờ chỉ cần ra đường là thấy xe ngựa mang ký hiệu Vân thị:

“ Chúng ta cũng chuẩn bị lễ vật thôi, bảo Bình Nguyên đi thay ta, ta không đi nữa.”

Bình Tẩu cười khổ:” Vân thị khả năng sẽ không mời chúng ta.”

“ Sẽ mời, chỉ là ta không muốn đi thôi, Vân Ảm sống thế nào?” Trác Cơ có đủ sự tự tin này:

“ Giờ có tiếng thành bảo bối lòng Vân Lang rồi, dù A Kiều quý nhân muốn, y cũng không đưa tới, xem ra Vân Lang không cần một cái tước vị Ly ông chúa.”

Trác Cơ mỉm cười nhẹ:” Y vẫn kiêu ngạo như thế, vẫn coi thường toàn bộ thiên hạ, cả hoàng tộc.”

Bình Tẩu do dự một lúc nói:” Nếu Tư Mã Tương Như đã đưa ra hưu thư, Đại nữ có thể ...”

Trác Cơ cắt ngang lời Bình Tẩu:” Đợi khi nào ta không còn chỗ an thân nữa hẵng nhắc tới chuyện này, tới lúc đó y không muộn nhận ta cũng không được.”

Bình Tẩu không nghĩ thế, với tình hình bọn họ bây giờ Trác Cơ làm sao có khả năng không có chỗ an thân, vẻn vẹn thu lợi từ tiền đồng đã bằng bốn lần xưởng luyện sắt Trác thị xưa.

Trác Cơ chỉ nhìn một cái cũng biết Bình Tẩu nghĩ gì, lấy ra cuộn gấm:

“ Bảo Bình Nguyên đi chúc mừng, mang cái này cho Vân Lang, ta muốn xem xem tên phụ bạc đó trải qua đêm tân hôn thế nào.”

Bình Tẩu nghi hoặc mở ra xem, ra là bài thơ.

Trắng như tuyết trên núi,

Sáng tựa trăng giữa mây.

Nghe lòng chàng hai ý,

Thiếp đành đoạn tình này.

Hôm nay chén sum họp,

Đầu sông tiễn sớm mai.

Lững thững theo dòng nước,

Nước mãi chảy đông tây.

Bình Tẩu ngâm xong tặc lưỡi tán thưởng liên tục:” Tuyệt! Tuyệt! Thi ca của Đại nữ ngày càng có linh tính, ha ha ha, không bằng để lão phu đi chúc mừng, thực muốn thấy mặt y khi đọc bài thơ này.”

Trác Cơ lắc đầu, giọng đượm buồn:” Thơ có thể đưa, tiên sinh không thể đi, ta chỉ muốn gây chút phiền toái cho Vân Lang chứ không định phá hỏng hôn sự này. Ta không phải là lương phối của y, ta tự biết, về Thục đã định không bao giờ gặp lại nhau nữa, ai ngờ một lần vui vầy lại có Vân Âm. Đó là ý trời cao, hai người chúng ta định sẵn vướng mắc cả đời, tạm cho y đắc ý đã.”

Hiểu lầm hai bên tiêu trừ, biết Vân Lang kỳ thực vẫn còn tình cảm với mình, lòng không khỏi bị chân tình của y làm xao động, nhưng nàng là người rất có chủ kiến, lại một lần trải qua sự phản bội để lại vết thương lòng lớn, dù lòng ngọt ngào, chua xót, bi thương thì cũng vứt hết sau đầu.

Hiện giờ điều duy nhất nàng muốn làm là trong thời gian ngắn thu hết tạp tiền thiên hạ, đúc thành tiền mới.

Có danh hiệu Ngũ Hoa phu nhân, Trác Cơ cơ tư cách mua đất đai ở Trường An, mục tiêu nàng đã chọn, là Phú Quý trấn ở Thượng Lâm Uyển.

Sau này cơ hội giáp mặt Vân Lang còn nhiều.

Bình Luận (0)
Comment