Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 362 - Q2 - Chương 146: Mưu Tính Sâu Xa Ư.

Q2 - Chương 146: Mưu tính sâu xa ư. Q2 - Chương 146: Mưu tính sâu xa ư.

Thịt trâu dê lợn thời xưa kỳ thực chẳng hề ngon, nhất là thời Hán, gia súc còn mang đậm tính hoang dại.

Lợn Vân gia nuôi có mõm rất dài, nếu không bị nhốt trong chuồng, để nó tự do kiếm ăn ngoài đồng, năm ba tháng sau biến thành lợn rừng, mọc răng nanh ra cũng chẳng có gì lạ.

Phải trải qua rất nhiều đời nuôi dưỡng, phẩm chất thịt mới dần tăng lên.

Khi giết lợn, chúng kêu la điên cuồng, tựa hồ không chịu chấp nhận số mệnh, giết dê thì không có phiền toái đó, bọn chúng lặng lẽ đón nhận thời khắc cuối cùng tới.

Còn về phần giết trâu thì có quả tim lớn, vì trâu không phản kháng, chỉ có nước mắt chảy ra từ đôi mắt to, yếu lòng chút không làm được.

“ Đừng giết trâu trước mặt ta, khốn kiếp, dắt nó đi xa vào, bà nó chứ, nước mắt nó sắp hòa tan trái tim ta rồi.” Tào Tương rống lên, hắn thích ăn thịt trâu, nhưng không chịu được thấy trâu bị giết:

Mùa đông giết gia súc là mùa tốt, không giống như mùa hè thu, giết một con lợn cũng mời ruồi toàn thế giới tới.

Đối với cả huân quý Đại Hán mà nói, giết gia súc quy mô lớn như vậy cũng vẫn là hành vi vô cùng xa xỉ, nhất là giết trâu, không có A Kiều gật đầu cho vài con trâu bị "thương", Vân gia không thể giết được.

Hoắc khứ Bệnh mặc áo gai, vác tảng thịt trâu lớn về sơn cư, ăn thịt trâu giúp tăng sức lực, hắn định cất đi ăn dần.

Lý Cảm giết dê tới say máu, một buổi sáng có mười hai con dê bỏ mạng dưới đao của hắn, không chỉ thế tài nghệ lột da dê của hắn cũng tới lô hỏa thuần thanh.

Quý công tử vốn không làm mấy việc này, nhưng từ khi bọn họ chơi với Vân Lang bị y đồng hóa, đừng nói mấy việc diết dê mổ lợn, ngay cả gặt lúa, ba người cũng là hảo thủ.

Nực cười là mấy ngón này Vân Lang rốt cuộc là người kém nhất, đến khi ba người họ quen tay rồi thì y không thèm động ngón tay vào nữa, cả ba đều nghiến răng ken két nói bị Vân Lang lừa.

Mùa đông có cái lò, con người bất giác tận dụng nó nướng cái gì đó.

Vệ Thanh đang làm thế, một cái bếp lò sắt không lớn đốt than gỗ đỏ rực, bên trên có vỉ nướng dùng sợi sắt đan thành, bên trên miếng thịt trâu lớn, đang chảy mỡ xèo xèo:” Vân Lang nói thịt trâu để lạnh một đêm là ăn ngon nhất, quả nhiên là thế, thịt trâu hôm nay ngon hơn hôm qua nhiều, tuy chỉ có thêm chút muối, ta thấy ngon hơn thịt trâu nấu cầu kỳ.”

Trường Bình dùng đĩa trúc lật thịt, cười nói:” Có câu quân tử tránh xa nhà bếp, đâu có biết thứ tự tay mình làm ăn mới thú vị, sau này chàng ở trong quân đừng quên mang theo cái bếp lò như thế.”

Vệ Thanh bật cười, vỗ vỗ mu bàn tay Trường Bình:” Nói ra giờ chúng ta mới dùng bếp lò mới hợp đạo lý thiên địa, đó gọi là dục tốc bất đạt, bất kể chuyện gì một lòng muốn hoàn thành đều không dễ, nếu đặt mình ở vị trí thứ hai, thứ ba, đợi người đi trước vấp ngã, hoặc thăm dò xong, người thứ hai, thứ ba đi theo, khả năng thành công cao hơn.

“ Đồng Trọng Thư hừng hực khí thế hiến Nho thuật cho bệ hạ, bệ hạ tới giờ vẫn do dự, ông ta thì lợi dụng quyền lực trong tay đàn áp khắp nơi, tiêu diệt bách gia, chẳng qua là bệ hạ không muốn thấy bách gia nhiễu loạn lòng dân thôi. Thêm hai mươi năm nữa Nho gia có lẽ sẽ thực sự thống lĩnh tư tưởng Đại Hán ta, môn sinh của họ đúng là rất tài hoa, đại thế đã dần dần hình thành rồi.”

“ Chỉ là từ Trường An tới Hoài Nam hai nghìn dặm, thế mà đã qua bao lâu liền có tin Đổng Trọng Thư muốn tới tham dự hôn lễ Vân Lang, nếu xét thời gian thì ông ta vẫn trên đường, vậy thì ai ra quyết định thay ông ta.”

Trường Bình gắp thịt xuống:” Nhất định là Công Tôn Hoằng, ông ta là môn đồ Nho gia, hai bên hẳn là đạt thành điều kiện gì đó.”

Vệ Thanh gật đầu, rải muối tinh lên thịt trâu, ăn một miếng, vô cùng hài lòng, thịt nướng vừa tới, ngọt mềm mà dữ được độ dai.

“ Kỳ thực năm năm trước bệ hạ đã có ý để Công Tôn Hoằng làm tể tướng, đáng tiếc không qua được ải thái hậu, cho nên mới kiếm người ba phải như Tiết Trạch quá độ. Năm sau sẽ là năm bệ hạ thi triển hùng tài, Tiết Trạch bất kể thế nào cũng không thể làm tể tướng nữa.” Trường Bình vốn không thích ăn thịt, nhưng mùi vị hấp dẫn khiến nàng không kìm lòng được thử một miếng:

Vệ Thanh lau tay:” Công Tôn Hoằng đã sáu tư, Đổng Trọng Thư thì năm tư, Vương Tang năm hai, mười năm nữa có lẽ vẫn có thể khống chế đại cục. Nhưng hai mươi năm thì sao, Vân Lang năm nay mới mười bảy, tới lúc đó mọi phương diện đều vừa vặn.”

Trường Bình tán đồng:” Đáng tiếc sư môn của y chỉ có một người.”

“ Công chúa nói vậy không ổn, từ khi nàng quen biết Vân Lang, đã thay đổi bao nhiêu, cả A Kiều, và đám Bệnh Nhi đã thay đổi bao nhiêu. Vân Lang là một thứ bệnh dịch, nàng đợi mà xem, chỉ mười năm thôi, khi đám thiếu niên trong nhà y trưởng thành sẽ là lực lượng vô cùng đáng kể.”

“ Khoa kỹ Tây Bắc tuy nói chỉ có ứng dụng, không có học thuyết, kỳ thực đó mới là học thuyết đáng sợ nhất trong nhiều năm qua, loại học thuyết ấy toàn bộ lấy người làm gốc, xuất phản từ bản tính của con người, truyền nhiễm từ ăn uống, tới y phục rồi tới chỗ ở, dần dần cải tạo từng người. Y thong thả, không tham quyền quý, vinh hoa, vì y có thời gian đó, mọi thứ sớm muộn cũng ở trong tay y.”

Trường Bình giật mình, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn Vân Lang và Tô Trĩ đang ngồi trên xà gỗ nói cười, càng nhìn càng thấy y giống thằng ngốc:” Y có tâm tư sâu tới thế sao?”

“ Đợi giờ này năm sau nàng nhìn lại, ta cũng mới chỉ nảy sinh ý nghĩ này.”

Trường Bình lắc đầu, nàng vẫn muốn tin Vân Lang là tiểu tử thông minh nhưng có chút ương bướng khác người, chứ không muốn y là kẻ mưu tính sâu xa như Vệ Thanh nghĩ.

“ Sư huynh rang quả thông sao dễ bóc thế? Không giống muội và sư tỷ phải dùng búa đập ăn.” Tô Trĩ rất thích vị thông rang hơi cháy xém, có thể ăn suốt ngày:

Vân Lang bóc nhân thông ném vào miệng:” Phải dùng nước ngâm, sau đó nấu lên, rồi phơi khô, cuối cùng đem rang mới ngon.”

“ Ồ, vậy lần sau muội thử xem.” Tô Trĩ ăn mãi suýt thì quên lý do mình tới đây:” Phải rồi, sư tỷ tự mình cầm cuốc dẫn người đi làm phần mộ cho nhà huynh, nhờ người kiếm thạch tượng khắc bia, cha mẹ huynh tên là gì, viết cho muội, còn đem khắc.”

Vân Lang đang cười nói liền im bặt.

Tô Trĩ không thấy Vân Lang trả lời quay sang nhìn y:” Sao thế?”

Vân Lang buồn bã lắc đầu:” Ta không biết tên cha mẹ ta.”

Tô Trĩ thở dài như bà cụ:” Chẳng trách người ta dè chừng người sơn môn chúng ta, chúng ta vì che dấu sơn môn nên nói dối suốt, nói tới bản thân cũng tin luôn. Không sao, huynh tự đặt tên đi, dù sao chỉ cần huynh biết trong lòng là được.”

“ Ta không biết thật, không hiểu vì sao họ vứt bỏ ta, ta không bao giờ tha thứ cho họ, muội cứ nghĩ bừa cái tên gì đó đi, chó mèo gì cũng được rồi bảo ta.”

Vân Lang nhảy xuống đất, giận cá chém thớt đá Đại Vương một cái, tới tiểu lâu, nhìn khuê nữ ngủ ngon lành, trái tim mới dần đập lại.

Vân Lang không thích cô độc, y có nỗi sợ kinh khủng là bị người khác rời bỏ.

Trước kia ở cô nhi viện như thế, vì duy trì tình thân đáng thương, Vân Lang sẵn sàng làm bất kỳ chuyện gì cho đám nhỏ ở cô nhi viện, bao gồm cả chuyện phạm tội.

Hiện giờ cũng như thế, chỉ là tình thân y cố níu kéo đó như cái gương vỡ nát, biến thành mảnh hồi ức tan tành.

Đứa bé nho nhỏ mềm mềm này là hạt giống đầu tiên của y trong thế giới cô độc này, Vân Lang hi vọng hạt giống nảy mầm, lớn lên, biến thành đại thụ, rễ sâu của nó sẽ quấn chặt trái tim y.

....

Bình Luận (0)
Comment