Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 363 - Q2 - Chương 147: Chúng Ta Chỉ Làm Chuyện Nhỏ.

Q2 - Chương 147: Chúng ta chỉ làm chuyện nhỏ. Q2 - Chương 147: Chúng ta chỉ làm chuyện nhỏ.

Hoắc Quang cưỡi trên lưng Đại Vương từ trên lầu đi xuống, Đại Vương lăn ra đất khiến nó bị ngã theo, nó nhanh nhẹn bò dậy đi tới bên Vân Lang cùng nhìn Vân Âm:” Sư phụ, sư muội cứ ngủ suốt, là con sâu lười.”

Nói thế cũng là vì nó hâm mộ sư muội, muốn ăn là ăn, muốn ngủ là ngủ, lại còn không phải đọc rất nhiều sách giống như nó.

Vân Lang cởi áo choàng cho Hoắc Quang, hai cái cúc làm bằng trân châu không biết rơi đâu mất rồi, mép áo phanh ra, người đẫm mồ hôi, xem ra vừa rồi ở ngoài chơi điên lắm:” Sư muội còn nhỏ, đợi lớn bằng con, thứ con học, sư muội cũng sẽ học.”

Nhũ nương vội vàng đi tới đưa cho Hoắc Quang một bát sữa trâu nóng.

Hoắc Quang vừa xuýt xoa uống vừa nói:” Hôm qua phụ thân con tới, hỏi rất nhiều chuyện, còn dặn không được nói với sư phụ.”

Vân Lang nhíu mày:” Lần sau gặp phụ thân con thì bảo với ông ấy, muốn gặp thì quang minh chính đại mà tới, đưa bái thiếp đi qua cổng chính, không phải lén lút. Khoa kỹ Tây Bắc không phải nơi tuyệt tình tuyệt nghĩa, con cũng không phải thuộc về ai hết.”

Hoắc Quang liếm mép dính sữa, vui vẻ lắm:” Phụ thân con nói, sư phụ là người làm việc lớn, dặn con không được ngỗ nghịch, phải chuyên tâm học tập.”

Vân Lang xoa đầu nó:” Sai rồi, sau này chúng ta chuyên môn làm việc nhỏ, việc lớn để người khác làm, Khoa kỹ Tây Bắc làm việc nhỏ một trăm năm hẵng nói.”

“ Vì sao ạ?”

“ Vậy vì sao chúng ta phải làm việc lớn?”

Hoắc Quang lắc đầu không hiểu nó chỉ hơn năm tuổi, trong suy nghĩ đơn thuần của nó, tất nhiên thích thứ lớn hơn.

“ À, là thế này, làm việc lớn xui xẻo lắm, gần đây con luôn đọc sử sách đúng không? Nếu đọc kỹ sẽ thấy, người làm việc lớn, trừ quân vương ra thì không ai có kết cục tốt.”

“ Lý Khôi chết vì luật pháp do mình định ra, Ngô Khởi làm việc lớn bị loạn tiễn bắn chết, còn Thương Ưởng làm chuyện lớn thế nào? Sau khi chết rồi còn không được buông tha, bị người ta ngũ mã phân thây. Gần nhất là Triều Thác, một lòng nghĩ cho hoàng gia, hoàng gia được lợi, ông ta thành dê thế tội.”

“ Sư phụ vô dụng lắm, chỉ thích kết cục đại đoàn viên, thích khi chết có mấy đứa khóc bên thi thể, khóc tiễn ta đi, để ta biết trên thế giới này có người không nỡ thấy ta chết.”

“ Sư phụ đang nghĩ tới một kỹ năng giúp chúng ta thi triển tài hoa lại sống vô ưu cả đời, gần đây có chút manh mối, đợi sư phụ trải sẵn đường, các con sảng khoái bước trên đó, ít nhất chân không dính bùn.”

Hoắc Quang ngơ ngơ ngác ngác nhìn Vân Lang, Vân Lang mỉm cười, y chỉ nói giải tỏa tâm sự thôi, không mong nó hiểu, lấy cái chăn mỏng bọc nó lại đưa cho nhũ nương, để nhũ nương mang nó đi tắm.

Những lời này Hoắc Quang còn chưa hiểu, không hề gì, cứ quán thấu cho nó từ nhỏ, lớn lên nó sẽ dần dần hiểu được, y không muốn những đứa trẻ ngoan do mình dạy ra tuẫn táng vì hoàng đế hay vương triều nào đó, vì họ không xứng.

Một cuộc hôn sự làm Vân gia trang tử được ai ai cũng biết, đây là cơ thể để tuyên bố sự tồn tại của mình với cả thế giới.

Đột nhiên đem đồ tốt cho người ta, người ta sẽ hoài nghi ý đồ của ngươi, nếu khiến bọn họ phải khổ sở mới cầu được, thứ đó mới có sinh mệnh lâu dài.

Năm sau hoàng đế ba mươi tuổi, hùng tâm tráng chí đang bộc phát dữ dội, hơn trăm vạn đại quân chuẩn bị lên đường, phát động cuộc tấn công mãnh liệt nhất với Hung Nô, cho tới khi đuổi hẳn Hung Nô đi.

Những cải cách nông nghiệp, công nghiệp đã chứng tỏ hữu hiệu của Vân thị tới lúc phổ biến thiên hạ rồi.

Ở cái thế giới gần như nguyên thủy này, trăm vạn đại quân xuất chiến, người chết ở chiến trận không nhiều, chết ở hoàn cảnh gian nan sau cuộc chiến nhiều hơn gấp bội.

Còn Vân gia trang tử ngay từ đầu chỉ có phụ nhân trẻ nhỏ, trở thành minh chứng không thể sinh động hơn, bọn họ có thể gánh vác nửa phần giang sơn.

Khi nam đinh từ mười bốn tới sáu mươi lên chiến trường, phụ nhân trẻ nhỏ ở lại trong nước sẽ không vì thiếu cái ăn cái mặc mà chết.

Vân Lang đồng ý đi Bạch Đăng Sơn tuất biên không phải chỉ vì muốn hòa nhập vào thời đại này, mà còn kiểm nghiệm Vân thị trang tử dưới tình huống không có y liệu có hưng vượng phát đạt hay không?

Thứ trong tay y chỉ có từng ấy, chỉ làm được vậy thôi.

Thủy hoàng lăng là thế giới của người chết, triều Hán là thế giới của người sống, người chết đã an nghỉ, trách nhiệm còn lại do người sống gánh vác.

Đêm dài dằng dặc, Vân Lang một mình dưới ánh đèn leo lét vẫn viết như bay, y muốn đem ký ức của mình viết lại, y sợ thời gian trôi đi, sẽ quên mất những điều quan trọng, y hiểu, dù là ký ức chẳng đáng gì ở hậu thế cũng là tài phú trân quý ở thời này.

Hồng Tụ mang bữa sáng tới, rõ ràng không phải kiệt tác của trù nương trong nhà, vì bất kể là cháo hay bánh bao, củ cải muối, đều rất tinh xảo.

Món ăn của Vân gia tuy ngon, nhưng không quá cầu kỳ bề ngoài, đều là người chân lấm tay bùn mà ra, không thể nghĩ tới giá để đũa nho nhỏ.

Thời gian qua Hồng Tụ trở nên trầm mặc, nó vốn không hoạt bát, giờ càng ít nói.

Vân Lang ăn thử một miếng, bánh bao nhân thịt gà, còn là thịt ức đã thái nhỏ, rau cũng xào qua mỡ gà, đậm đà hơn bánh bao bình thường nhà làm:” Tài nghệ của ngươi ngày càng cao rồi, ừm, ăn thế thôi, mang cho ta bánh bao bình thường.”

“ Vì sao ạ?” Giọng Hồng Tụ chưa chi đã giống sắp khóc rồi:

Vân Lang cười, đưa vuốt mũi Hồng Tụ một cái:” Nhà ta hiện giờ quý nhất không phải là ta, mà là hai đứa bé, đợi chúng dậy cho chúng ăn.”

Hồng Tụ thở phào rồi chu mỏ lên, với nàng gia chủ luôn luôn là số một:” Người ăn đi, tỳ tử đi làm cho Đại tiểu thư và Hoắc gia tiểu lang.”

Vân Lang xoay thân thể gầy gò của Hồng Tụ ngồi cho ngay ngắn, nâng cằm nó lên:” Như thế mới giống sĩ nữ, không thấy Lưu Bà bây giờ ở ngoài kiêu ngạo thành cái gì rồi à, người thường bắt chuyện còn không thèm đáp.”

Hồng Tụ hơi dỗi:” Tỳ tử không phải sĩ nữ.”

“ Một cô bé như ngươi nói là sĩ nữ còn là ủy khuất đấy, sau này phải ngẩng cao đầu mà sống, quản sự nội trạch Vân thị không phải là tiểu tỳ nữ mà ai cũng có thể ức hiếp.”

“ Gia chủ sắp thành thân rồi, chuyện trong nhà do Tống nương tử làm chủ, sau này tỳ tử không thể tùy ý nữa.”

“ Á à, nhà đầu thối.” Vân Lang vỗ vỗ cái má Hồng Tụ:” Biết lấy lui làm tiến rồi đấy, trước kia thế nào, sau này vẫn thế, không cần phải kiêng kỵ gì, ta còn trông cậy ngươi chống đỡ cả trang tử này.”

“ Thật sao ạ?” Hồng Tụ nghiêng đầu hỏi:

“ Nói thừa, đương nhiên là thế, Tống Kiều thông minh, y thuật cũng cao, song chuyện khác gần như không biết gì, huống hồ cái trang này không phải của mình ai, mọi người đều có phần.”

Được câu trả lời xác thực của gia chủ, tinh thần Hồng Tụ tốt lên rất nhiều, bê đĩa bánh bao lên cho Vân Lang ăn rồi đong đưa người bước đi.

Vân Lang vỗ trán, tiểu cô nương mười một tuổi lắc lư hông có gì mà xem đâu, chẳng biết học ai.

Bình Luận (0)
Comment