Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 364 - Q2 - Chương 148: Lưu Triệt Tứ Vấn.

Q2 - Chương 148: Lưu Triệt tứ vấn. Q2 - Chương 148: Lưu Triệt tứ vấn.

Đại hôn của gia chủ Vân thị nay là sự kiện lớn ở một dải Trường An.

Vân Lang từ rất lâu rồi đã lọt vào mắt hoàng đế, nhưng chuyện này rất ít người biết tới, người biết thì có ai không phải là quan cao hiển quý. Còn với số đông, bản thân Vân Lang không có gì bắt mắt, một cái tước thiếu thượng tạo, chức vị quân tư mã ở cái nơi quan cao nhiều như chó còn chưa khiến nhiều nhân vật lớn đại gia quang lâm như thế.

Nhưng thêm vào thể diện của Trường Bình và A Kiều thì khác hẳn.

Thái tổ cao hoàng đến của Đại Hán xuất thân chân bùn, cho nên đừng hi vọng huân quý Đại Hán có thể cao nhã.

Cứ nghĩ tới xuất thân của Tiêu Hà, Phàn Khoái cùng thói hư tật xấu của họ, mấy chục năm thôi chưa đủ biến hậu đại họ thành quý tộc chân chính.

So ra thì Vân thị trông đã có khí thế của đại gia tộc lịch sử lâu đời.

Phó phụ mặt mày sáng sủa mặc đồng phục sạch sẽ, mặc dù bê trà nước, bánh điểm tâm tới hầu hạ các yết giá tới tặng quà, vẻ mặt chẳng hề có sự sợ hãi hay rụt rè, trả lời câu hỏi của các yết giá rõ ràng đâu ra đó.

Nếu người tới tặng lễ là môn khách hoặc gia thần nhà hiển quý, chiêu đãi họ là trẻ con của Vân thị.

Đám người có tầm mắt cực cao đó khi lần đầu nhìn thấy đám trẻ con, thậm chí không một ai liệt chúng vào hàng ngũ phó nhân.

Một lão gia thần còn kéo đứa bé lại, nhìn kỹ cảm thán:” Tay không vết chai, chân không vết nứt, tai không vết bần, sắc mặt hồng hào, thể cách tráng kiện, còn khỏe khoắn hơn cả tiểu lang nhà thượng hộ. Nếu mà đọc sạch nữa thì ...”

Những môn khách khác không nhịn được bắt chuyện với đồng tử hầu hạ mình, sau khi biết có những đứa bé đã đọc sách tận ba năm, nhiều người thậm chí không dám lên tiếng nữa.

“ Đồng tử vừa rồi hầu hạ lão phu là tiểu nữ tử đấy, chúng ăn mặc giống nhau nên không nhận ra.” Có người giật mình nói:

“ Hả, nói thế tiểu nữ tử của Vân thị cũng học chữ sao?”

“ Học rồi, Thi Kinh cũng đọc làu làu, đáng sợ, đáng sợ, Vân môn vô bạch đinh.”

Không phải tước vị hay gia sản, con người mới là thể diện của Vân gia, những phó phụ đồng tử được Lương Ông, Lưu Bà chọn ra tiếp khách đều là những đứa khôn khéo có kiến thức.

Nhất là bọn trẻ con này ngay cả A Kiều mời cố cựu cũng kiếm vài đứa bé qua giúp lấy thể diện, Chủ Phụ Yển hai lần tới Vân gia gặp phải Mao Hài còn bị làm nghẹn họng, nói gì chuyện nhỏ nhặt này.

Không chỉ con người, ngay cả trang tử này cũng khiến người ta thấy thần kỳ, bôn ba gần trăm dặm đường, ngoài kia là đồng tuyết hoang vu chẳng mấy khi thấy bóng người, bước vào Vân gia trang tử sôi động náo nhiệt một cái là thấy toàn thân ấm áp như ở mùa xuân.

Cái ngưỡng ấm áp của người Hán thấp lắm, chỉ cần đứng ở nơi miễn cưỡng có thể chịu được, người ta coi là ấm áp rồi.

Vân thị sau khi mở toàn bộ cổng kênh nước nóng ra, hơi nóng lan tỏa, bước chân vào tiền viện có tường cao che chắn bớt gió lạnh, thêm vào chênh lệch khung cảnh, sự náo nhiệt, khiến cảm giác ấm áp này nhân lên gấp bội.

Lại uống thêm chén trà ấm có gừng, tất nhiên hơi lạnh tan biến sạch.

Những người như Yết giả, môn khách, gia thần thì chỉ có thể ở tiền viện, thấy Tào Tương tiếp khách đã bắt đầu mất kiên nhẫn ngáp ngắn ngáp dài, Bình Già tới bẩm báo gia yến chuẩn bị xong, hắn liền bỏ luôn bảo Bình Già ở lại chiêu đãi người tới tặng lễ.

Đợi khách khứ đi cả, Tào Tương cầm ngay danh sách lễ vật lên, vừa xem vừa tặc lưỡi, xem ra người ta tặng lễ không tệ.

“ Toàn là lễ hầu tước thôi, xem ra những người này kỳ vọng rất cao chuyện ngươi phong hầu. Chậc chậc, bằng tượng đồng Mã siêu long tước này phải mười vạn, để xem ai tặng nào.” Tào Tương xem đề danh lại than thở:” Ngay cả hậu nhân Vũ Dương hầu Phán Khoái ở Trừ quốc cũng có lễ tới, xem ra nhà họ muốn tìm lại vinh quang cũ, có điều quà này nên tặng A Kiều hợp hơn.”

Vân Lang nhìn bức tượng ngựa tư thế đang phi hướng lên trên, thấy quen quen, nghĩ một lúc nhớ, thứ này đời sau gọi là Mã đạp phi yến:” Đồ tốt thì thu, dù sao thì đợi tới khi ta thành thân, bọn họ đều có thu hoạch, chẳng lỗ.”

Tào Tương nhíu mày:” Ngươi thực sự định đem bí kỹ sư môn truyền khắp thiên hạ à?”

“ Đó vốn là mục đích của ta, một nhà giàu có chưa phải là giàu có, cả Đại Hán giàu có, ta sẽ càng giàu có.” Vân Lang hùng hồn nói:

Tào Tương không hiểu:” Thế là ý gì, ta thấy ngươi còn giống thánh nhân hơn Quách Giải rồi đấy.”

“ Ngươi hiểu cái rắm, bảo ngươi xem nhiều sách vào, lại chỉ thích nghe Tô Trĩ kể chuyện hiệp khách, cái đạo lý thất phu vô tội mang ngọc có tội ngươi biết chứ? Ngươi gập ngón tay mà tính xem, phàm là người xưng phú khả địch quốc có ai được kết cục tốt? Một giọt nước nhỏ xuống làm sao để không khô? Đáp án là nhỏ nó xuống biển. Khi mà người nhiều đất hơn nhà ta, nhiều người hơn nhà ta, giàu có hơn nhà ta khắp nơi, ai mà quan tâm Vân thị có cái gì?”

“ Ngoài ra nếu ngươi đọc qua Kinh tế học thì sẽ thấy những việc ta làm là chính xác, nếu được sau này Vân thị chỉ bán lúa giống, tằm giống, gà con vịt con thôi.”

“ Hai nữa làm việc này, không chỉ giúp Vân thị bình an vui vẻ mà còn kiếm được thanh danh tốt.”

Tào Tương rùng mình xoa xoa cánh tay, điệu bộ khoa trương:” Ngươi làm gì cũng tính xa vậy à?”

“ Không biết tính xa ắt có lo gần.” Vân Lang bất đắc dĩ thôi, nếu được y sống vô ưu vô lo cả đời, y chuẩn bị cả rồi, Lưu Triệt làm quá thì y bỏ đi là cùng, nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, không muốn tính cũng phải tính:

“ Mở mồm ra là câu từ trong Luận ngữ, xem ra ngươi thực sự định quy thuận Nho gia rồi.”

“ Đạo gia, Pháp gia, Âm Dương gia, Ngũ Hành gia đều đã quy thuận Nho gia rồi, ta còn cách nào khác.” Đời sau có câu nói chính xác, nếu không đánh bại được hãy tham nhập, Nho gia chắn chắn là kẻ thắng lợi trong hàng nghìn năm tới, Vân Lang tất nhiên không dại đi trực diện đối đầu, nhưng y có cách khác để Bách gia tiếp tục truyền thừa trong lòng Nho gia:

“ Nói thật, từ khi Tô Trĩ tiểu tiên sinh tới, ta mới nghe ngươi nói ra cái tên Khoa kỹ Tây Bắc, xem ra sư môn ngươi truyền thừa cũng không dễ dàng, rốt cuộc có điều gì khó xử nói đi, đám huynh đệ giúp ngươi tát đám khốn kiếp ấy.”

“ Lão phu cũng muốn biết đấy, Khoa kỹ Tây Bắc tụ tập kỳ nghệ như thế, chắc chắn không chỉ truyền thừa một hai đời.” Giọng nói Trương Thang cũng đột ngột vang lên trong phòng khách nối tiếp lời Tào Tương:

Vân Lang đứng lên chắp tay:” Chừng năm mươi năm, Trương công sao đến sớm như thế?”

“ Ồ, vậy là xuất hiện từ thời Lữ hậu, toàn bộ đã bị hủy bởi địa long trở mình sao?”

“ Cũng không khác là bao.”

Trương Thang vuốt ve con Mã siêu long tương mà Vân Lang mới được tặng:” Yêu ma quỷ quái ẩn nấp trong núi cao trùng điệp không phải ít, ta không nhất định muốn biết, nhưng ta thay bệ hạ tới hỏi ngươi, phải nghiêm túc trả lời.”

Vân Lang chắp tay nghiêm túc đáp:” Xin bệ hạ cứ hỏi.”

“ Vân Lang, Khoa kỹ Tây Bắc ngươi muốn nhập vào môn hạ Nho gia?”

Vân Lang gật đầu:” Chính thế!”

Trương Thang lần nữa chắp tay về phía hoàng thành hỏi:” Vân Lang, ngươi thực sự muốn đem điển tịch sư môn công bố với thiên hạ?”

Vân Lang lần nữa gật đầu:” Chính thế.”

“ Vì sao?”

“ Học từ thiên hạ, lợi cho thiên hạ, vi thần chỉ kế thừa huấn thị sự môn, không có ý gì khác.”

Trương Thang thần sắc khó dò, chắp tay với Vân Lang biểu thị khâm phục, sau đó ho một tiếng tiếp tục hỏi:” Sáp nhập vào Nho gia, Khoa kỹ Tây Bắc phải làm sao?”

“ Học vấn là học vấn, không thể vì nhập vào Nho gia mà tiêu vong, ngược lại còn có thể mượn sự hưng vượng của Nho gia mà phát triển, giảm thiểu nội đấu, vì sao không làm?”

Vân Lang hồi đáp hoàn tất, Trương Than lấy lụa trắng ra viết lại những lời của y, viết xong yêu cầu Vân Lang dùng ấn tín tư mã đóng dấu, ông ta cũng đóng dấu lên. Trương Thang vỗ tay một cái, có thị vệ hung ác đi vào, cho lụa vào ống đồng, đóng si trước hai người rồi rời đi như làn khói.

Bình Luận (0)
Comment