“ Đây là năm mươi cân Nông sự bác lãm, bí truyền của Vân thị, học theo mà làm, đảm bảo năm sau nhà Trương công có thu hoạch tốt. Ngài đừng chê chữ xấu, đều do bọn trẻ con chép làm bài tập đáy, có mà dùng là tốt rồi, đừng kén cá chọn canh, hai nghìn Vân tiền. Đây không phải là tiền sách, mà tiền chép sách của bọn trẻ, hạ quan hứa không để chúng làm việc không công.”
“ Khí cụ cấu thành cũng muốn sao? Ba nghìn Vân tiền, không thành vấn đề, Trương công chớ chê đắt, mời đi xem sáu tòa tiểu lâu Vân gia, cái ngài từng ở trước kia cũng từ đây mà ra, không hề đắt. Chính trị kinh tế học à, nói trước trong sư môn hạ quan học bào trù, hiểu biết về thứ này nửa vời, không biết có đúng không, ngài xem chỗ nào không phù hợp thì cười qua là được ...”
“ Khoan khoan, không miễn phí, ngài muốn mang đi phải trả mười vạn tiền, không thể ít hơn.”
Trương Thang thong thả xem Chính trị kinh tế học, cười:” Mười vạn Vân tiền thì lão phu trả được.”
Vân Lang thở dài:” Cuốn sách này có một chương nói về tiền tệ học, cũng là nguyên do Vân thị chế tiền, ngài muốn xem thì xem.”
Trương Thang nhìn thẻ sách chất như núi trong thư phòng Vân Lang, cảm khái:” Gọi là đủ sách làm nhà cũng chẳng sai.”
“ Chỉ cần mọi người có thể đọc thuộc từng chữ trong đó là không cô phụ một phen khổ công của hạ quan.” Vân Lang vuốt ve đống thẻ sách, không rõ kế hoạch này của mình sẽ hiệu quả tới đâu, nhưng thứ không biết mới thú vị:
“ Sẽ có bác sĩ chuyên môn phụ trách, bệ hạ nói, tàng thứ của nhà ngươi không thể bỏ sót dù chỉ một chữ, sách Vân thị có, Bác sĩ xử phải có.” Trương Thang thể hiện lần này mua sách là triều đình mua không lo thiếu tiền:” Đại hôn của ngươi được bệ hạ ban mười lăm dật hoàng kim, hai đấu trân châu, mười đôi ngọc bích, trù đoạn trăm thớt, cung nga bốn người, ma ma hai người, tử tù mười người. Ban thưởng như thế trừ quân công ra thì chưa bao giờ có.”
Vân Lang ngạc nhiên:” Ban thưởng khác thì còn hiểu, bệ hạ ban mười tử tù làm gì?”
“ Kẻ ắt phải chết, tình có thể thương, tội khó thể tha, trong đó có sáu Tú Y sứ giả ngày trước, mãnh tốt một, thư lại ba.”
Toàn thành phần Vân thị không muốn, Vân Lang há hốc mồm:” Có đổi được không?”
Trương Thang lắc đầu hạ thấp giọng xuống:” Nhà ai lại không có Tú y sứ giả chứ? Huân quý khắp Trường An chỉ có Vân thị là không thôi, người Vân thị chỉ biết tới ngươi, đó là đại họa, trước kia bệ hạ không hiểu thì thôi, giờ biết Vân thị trọng yếu như thế, không có Tú Y sứ giả trong nhà thì làm sao mà yên tâm được?”
“ Công khai cho ngươi biết có Tú Y sứ giả trong nhà là hoàng ân lồng lộng rồi, dám kén chọn à? Bệ hạ xưa nay là ngươi dứt khoát, có sáu người này thì không ngầm phái người tới nữa, nếu ngươi chối từ hừ ... Đợi Tú Ý sứ giả thẩm thấu khắp nơi đi.”
Vân Lang không ngại đám ngốc Tú Y, trước kia trong quân cũng có, y xoay như xoay dế, vậy còn lo những kẻ lộ thân phận à? Chẳng qua không thích những kẻ tử tù tới nhà thôi.
Ở Đại Hán tử tù là một loại tài nguyên đặc biệt, không có việc gì làm thì phái lên chiến trường làm tử sĩ, có việc thì phái tới Thục treo thừng đục đá làm Thục đạo, tóm lại là dù sao cũng là tử tù chặt đầu, trừ một số phạm tội chính trị và tội ác tày đình thì bị xử quyết vào mùa thu, còn lại đều đem sử dụng tới chết.
Luật pháp Đại Hán thực tế đã khoan dung hơn thời Tần lắm rồi, ở Đại Hán vẫn dễ dàng phạm tội, dễ dàng bị biến thành tội tù. Bởi vì pháp luật quá mơ hồ, quyền lực quan viên quá lớn, lớn tới mức một câu nói có thể diệt tộc.
Còn về hoàng đế, sinh tử vạn người cũng chỉ trong một ý nghĩ.
Tương lai thành phần trong nhà sẽ rất tạp, đoán chừng đó là ý tứ của Lưu Triệt, thực sự để một người như Vân Lang ở cạnh A Kiều, ai yên tâm cho được.
Cho dù A Kiều và Lưu Triệt hiện giờ như keo với sơn, Lưu Triệt vẫn tỉnh táo, không để nàng thành thứ uy hiếp tới hoàng quyền, đó là tiền đề.
Nói thế nào thì hôm nay Vân Lang cũng rất vui vẻ, vì khi Tống Kiều tới đưa cơm tối, đã có thể hạ thấp tay bên hông xuống một chút , đó là đột phá lớn, nếu không phải nha đầu chết tiệt Tô Trĩ gặm lê đi vào, Vân Lang đã động phòng tại chỗ.
Tới Đại Hán thấm thoắt đã gần bốn năm, từ lần cùng Trác Cơ đó, y không đụng chạm vào nữ sắc, y là thiếu niên thực sự đã đành, nhưng lại không phải, quen mui biết mùi rồi muốn quên quá khảo nghiệm định lực, mà cái thứ này Vân Lang không quá tốt ...
Tống Kiều là nữ tử vô cùng mẫn cảm, Vân Lang chỉ mới chạm vào da thịt nàng mà thân thể đã nhũn ra như bún, người nóng rang.
Tô Trĩ rất đáng ghét, nha đầu chết tiệt không tránh còn hung hãn tới kéo Tống Kiều đi, tuyên bố cái gì mà không để sư tỷ phạm phải sai lầm.
Tống Kiều hổ thẹn tới muốn tự sát.
…. …. …..
Bí ký của sơn môn cổ xưa cứ thế xuất hiện trước mặt người Hán mà không có chút dấu hiệu báo trước nào, không che dấu, không bí truyền, không có tầng tầng khảo nghiệm, vào một buổi sáng trời trong nắm ấm, nó được chất đầy trong tiền viện Vân thị cứ như hàng hóa ngoài chợ.
Bất kể là ai, chỉ cần bỏ ra một nghìn Vân tiền là có thể túy ý lật xem, chỉ cần bỏ hai nghìn Vân tiền nữa là có thể mang đi.
Gác bên đống thẻ trúc là Lương Ông, lão tượng nô này trải qua mấy năm sống sung túc, tuy tóc đã bạc hết cả, nhưng có dáng vẻ tuổi cao đức đẹp.
Vân thị chuẩn bị đem bí ký sư môn truyền bá đã lưu truyền khắp Trường An, thế là người chuyên tới Vân gia xem bí kỹ nhiều như lông trâu.
Chẳng ai quan tâm việc thu phí một nghìn Vân tiền, dù sao ở Đại Hán, học vấn đem so với tiền là xỉ nhục lớn nhất.
Người có tiền không bận tâm, có thể thấy bí tàng của Khoa kỹ Tây Bắc, ai mà bận tâm? Tất nhiên với người không có tiền thì nghiêm trọng rồi.
Tư Mã Thiên cũng tới, có điều hắn không có tiền.
Nhìn một tên tai to mặt lớn sai phó nhân khiêng một sọt tiền vào, sau đó cầm cuốn ( Hình học nguyên bản) xem say sưa, liên tục tặc lưỡi.
“ Sách hay, học vấn hay ...” Tên béo lắc lư đầu khoe khoang với bằng hữu:
Lương Ông cười híp mắt nhìn tên béo, ông ta biết đám người này chẳng ai hiểu được sách gia chủ viết.
Mao Hài đứng bên nãy giờ nghe những lời ngu xuẩn giận run rẩy rồi, đến lúc tên béo ba hoa giải thích bừa bãi thế nào là hình học, không chịu nổi đoạt lấy cuốn Hình học nguyên bản, đưa cho hắn Nông khoa toàn bản:” Cuốn sách này gia chủ nhà ta soạn chơi thôi, ngài xem cuốn Nông khoa toàn bản này đi, đó mới là học vấn cần thiết.”
Tên béo không giận, mở Nông khoa toàn bản ra, rõ ràng thở phào, cười ha hả vỗ vai Mao Hài:” Được được, ta lấy cuốn này.”
Mao Hài cao hứng nịnh hắn vài câu, sai một đứa bé vào thư trai lấy ra cuốn Nông khoa toàn bản khác đặt lên giá, sách này có tận hai mươi bộ.
Hảo hữu của Tư Mã Thiên thấy tên béo ném vài túi tiền vào sọt trúc, thở dài:” Đi thôi, học vấn cũng chỉ nhận ra tiền, dù tinh diệu, đám quỷ nghèo chúng ta đều vô duyên.”