Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 366 - Q2 - Chương 150: Truyền Bá. (2)

Q2 - Chương 150: Truyền bá. (2) Q2 - Chương 150: Truyền bá. (2)

Tư Mã Thiên nhìn đống sách cao như núi mà người nóng bừng, lắc đầu:” Không đâu, nếu Vân thị đã lấy bí truyền ra, sẽ không chỉ bán chút tiền như thế. Khi ta ở trong lao ngục có qua lại với gia chủ Vân thị, cũng nghe y giải thích một chút về cách vật, vẻn vẹn ở đạo này, sư môn y đã đi rất xa, lần này ta tới muốn xem Vật lý.”

Nhâm An không tin:” Tám mục của ( Lễ Ký . Đại học ) là cách vật, trí tri, thành ý, chánh tâm, tu thân, tề gia, trì quốc, bình thiên hạ. Muốn được chân thành vô tư (thành ý), trước hết phải hiểu rõ sự vật (trí tri); hiểu rõ sự vật là nhờ ở chỗ truy cứu tới cùng cái lí của sự vật (cách vật) . Vật lý là học vấn hàng đầu, không có trọng kim sao xem được.”

“ Xem ta đây.” Tư Mã Thiên nói xong chen vào đám đông, tùy ý ném một đồng tiền vào sọt, sau đó thản nhiên cầm cuốn Vật lý lên xem.

Nhâm An quay mặt sang bên, không nỡ nhìn cảnh bằng hữu chịu nhục.

Lương ông vẫn cười, nhưng đánh mắt với Mao Hài, Mao Hài nhặt đồng tiền lên xem dưới ánh mặt trời:” Đây không phải kim tiền, mà là tạp tiền, Vân thị không nhận thứ tiền vứt đi này.”

Đám đông cười ha hả, Nham An chỉ muốn dấu mặt đi.

Tư Mã Thiên thản nhiên như không chỉ chữ viết trên thẻ sách:” Xiêu xiêu vẹo vẹo, như là trẻ con mới học.”

“ Không sai, chữ trên đó đều là tiểu đồng nhà ta viết, hi vọng gia chủ nhà ta viết nhiều như thế à, không có đâu.”Mao Hài bĩu môi:

Tư Mã Thiên nhíu mày:” Bản gốc ở đâu, chữ viết thế này là xỉ nhục học vấn.”

Đám đông đang đợi xem thiếu niên mồm mép này sỉ nhục Tư Mã Thiên, không ngờ Mao Hài kinh ngạc:” Ngươi hiểu sao?”

“ Khí trong bay lên, khí đục hạ xuống, mưa gió mây mù, Mặc Địch làm lỗ nhỏ thành ảnh, tuy biết đó là họa của quang ảnh, nhưng lại không rõ lý.” Tư Mã Thiên khi ở trong lao ngục được Vân Lang chỉ cho rồi, trí nhớ hắn rất tốt:

Mao Hài tức thì không nói một lời, chạy vào lán đặt cái ghế dài, bê một ấm trà đặt bên, khom người tươi cười mời:” Lang quân thong thả xem, trà nước không đủ bảo tiểu đồng một tiếng là được.”

Tư Mã Thiên đi tới ngồi, còn tùy ý phất tay:” Mang thêm cho ta ít bánh, đường tới Vân thị xa xôi, đói rồi.”

Mao Hài sai tiểu đồng đi làm, sau đó chắp tay với người xung quanh đang ngơ ngác không hiểu ra sao:” Gia chủ nhà ta nói, sách mình viết gần như thiên thư, trên thế gian không mấy ai hiểu được. Vị lang quân này nếu nhìn ra chân ý, Vân thị sao dám thất lễ, chư vị nếu như có bậc chí sĩ tài hoa, xin cứ lên tiếng. Chỉ cần là lời có lý, Vân thị trà nước dâng lên, nếu có thể chỉ chỗ không đúng trong sách, gia chủ nhà ta còn mời vào thư phòng trò chuyện.”

Nhâm An len lén tới gần Tư Mã Thiên, nhìn nước trà xanh biếc và đĩa bánh phong phú của Vân thị thì không hiểu:” Cớ gì Vân thị trước khinh thường sau cung kính?”

Tư Mã Thiên rót cho Nhâm An một chén trà:” Vân thị kính học vấn thực sự, không kính y phục, ta và Vân tư mã quen nhau hơn tháng, chỉ cần là người học vấn, dù là tù đồ cũng nhiệt tình niềm nở, nếu phế vật, dù áo vàng đai ngọc cũng coi như chó lợn thôi. An huynh cũng là người có tài học, lấy một thứ học vấn khuất phục gia phó Vân thị, hai ta tối nay vào ở trong Vân gia đại viện.”

Nhâm An gật đầu, người đọc sách thời đó có ai thiếu tự tin, uống ngụm trà rồi đi tới chỗ Lương Ông, ném một đồng tạp tiền vào trong sọt toàn Vân tiền vàng lấp lánh:” Ta chỉ có chừng này.”

Lương Ông cười:” Lang quân nếu tự nhân có tài, mời xem.”

Nhâm An quay sang Mao Hài:” Ta chuyên trị thủy.”

Mao Hài lần này không lỗ mãng, phái tiểu đồng đi gọi Nghiêm Sinh đang làm lạp xường.

Nghiêm Sinh sửa sang y phục đi tới, nhặt cuốn Vị Thủy phương dư lên:” Đây là thủy hệ đồ của Vị Thủy, trọng điểm là đoạn ở Thượng Lâm Uyển, lang quân xem có biết ở đâu không?”

Nhâm An mở cuốn sách ra, trong có cuốn lụa mộc vàng, xem kỹ rồi nói:” Vị Thủy bắt nguồn bắt nguồn từ Ô Thử Sơn sao? Điều này chưa có định luận, gia chủ nhà ngươi vì sao đánh dấu đó là đầu nguồn?”

Nghiêm Sinh mỉm cười đáp:” Gia chủ nhà ta không thể sai.”

Nhâm An tranh biện:” Vì sao lại khẳng định như thế.”

“ Vì gia chủ nhà ta nói thế.”

“ Chẳng lẽ gia chủ nhà ngươi không bao giờ sai?”

Nghiêm Sinh không hài lòng:” Gia chủ nhà ta vì sao sai được? Nếu lang quân thấy nói vậy không đúng, hãy đưa ra đạo lý của mình.”

“ Chưa tới Ô Thử Sơn, ai có thể xác định?” Nhâm An hỏi vặn:

Nghiêm Sinh ưỡn ngực lên vỗ vỗ cuốn sách:” Gia chủ nhà ta nếu chưa bao giờ tới đó, làm sao có thể nói rõ như vậy?”

Thấy Nhâm An không cãi lại được, quay sang bảo Lương Ông:” Coi như là nửa đồng hành, ít nhất còn biết nhìn bản đồ thủy hệ của gia chủ cũng là hiếm có rồi.”

Lương Ông niềm nở:” Hiểu một nửa thiên thư của gia chủ là rất giỏi rồi, Mao Hài à, trà nước hầu hạ.”

Tư Mã Thiên thấy Nhâm An đắc ý đi tới thì cười, tiếp tục xem sách mình chọn.

Nhâm An ăn miếng bánh, thưởng thức thứ nước trà hiếm có, nói:” Ở đây nhốn nháo làm sao xem sách được, chúng ta nên đi bái phỏng chủ nhân Vân thị, sớm kiếm chỗ an thân là hơn.”

“ Tuy Vân Lang nói rằng hoan nghênh ta tới bất kỳ lúc nào, nhưng chúng ta không thể ăn không ở không được của người ta được.”

Nhâm An khó xử:” Nhưng chúng ta dùng tiền thuê xe ngựa hết rồi còn đâu?”

Tư Mã Thiên chỉ đám đông đang chọn sách, bây giờ kẻ nói oang oang như tên béo ít đi, thêm nhiều người nhíu mày chăm chú đọc sách:” Chúng ta ngồi đây xem sách là giúp Vân Lang rồi, không cần trả tiền.”

“ Vì sao?”

“ Có gì khó đoán, Vân thị truyền sách thế này nói cho cùng không phải cách tốt. Số sách trân quý này vào tay người đọc sách tất nhiên là hữu dụng, vào tay những kẻ ngu độn, khác nào minh châu ném vào chỗ tối? Nay hai huynh đệ ta dựa vào một đồng tiền mà được xem sách giá nghìn tiền, chuyện này lan đi bằng với mở ra con đường mới cho người có tài học mà cùng khốn, đây mới là chân ý của Vân thị truyền sách.”

Nhâm An nhìn đống tiền trong sọt, không tin giọng bất giác lớn lên:” Thật thế sao, Vân thị không bận tâm tới tiền tài sao?”

Tư Mã Thiên mỉm cười với trí tuệ như Vân Lang mà bảo y coi trọng tiền tài thì khinh thường y rồi, dựng tay lên miệng:” Cứ xem đi rồi biết.”

Mặt trời lên cao dần, người ngồi bên cạnh Tư Mã Thiên uống trà ngày càng nhiều, trang phục của bọn họ đều đơn sơ, mỗi người có chỗ ngồi, có trà bánh, trước khi ngồi xuống đều chắp tay thi lễ với người ngồi trước đó, rồi gia nhập quần thể.

Quần thể này rõ ràng đối lập với người giàu có ăn mặc là lượt ngoài kia, bọn họ tuy cũng có ăn có uống, nhưng do từ trong nhà mang đi, sách trong tay phải bỏ tiền.

Tư Mã Thiên đặt sách xống, lần nữa cảm khái:” Vân Lang không đơn giản.”

Nhâm An còn đang ngậm cái bánh vừng trong miệng, hắn ăn tới tẩu hỏa nhập ma rồi:” Không đơn giản thế nào?”

“ Vài ấm trà, ít bánh, đã chiếm được lòng người đọc sách toàn Trường An, đồng thời tuyên bố với người có tiền, sách của Vân thị giá trị thế nào.”

Nghĩ lại một chút, Nhâm An chung cảm thụ:” Trước đó nhìn Vân thị bán sách, ta có chút khinh thường, giờ hết rồi, khỏi nói, bánh của Vân thị thật ngon, chỉ là hơi ít.”

Tư Mã Thiên đẩy phần của mình tới:” Vậy thì ăn đi, nhưng tới cơm trưa thì đừng hối hận.”

“ Buổi trưa còn có cơm ăn?”

“ Vân thị ngày ba bữa, xem giờ thì sắp tới lúc ăn cơm rồi.”

“ Đúng là nhà phú quý, huynh đệ ta ban ngày kiếm bát cháo lót lòng đã gian nan, Vân thị lại ngày ba bữa, thói đời bất công làm sao.” Nhâm An nhìn trời oán trách, miệng thì ngoạm miếng bánh lớn:” Thế thì phải ăn cho nhiều, ủy lạo cái bụng trống ... Hả? Phu vác than mà cũng được đọc sách?”

....

Hôm nay dừng ở đây.

Bình Luận (0)
Comment