Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 367 - Q2 - Chương 151: Truyền Bá. (3)

Q2 - Chương 151: Truyền bá. (3) Q2 - Chương 151: Truyền bá. (3)

Người xung quanh nghe vậy ngẩng đầu lên, chỉ thấy thiếu niên lang toàn thân dính bụi than đứng bên gia sách, mấy lần đưa tay ra lại rụt về.

Lương Ông khoác áo choàng lông như không nhìn thấy, ngồi khoanh chân trên bàn, gật gà gật gù.

Thiếu niên lang kia chưa kịp đụng vào sách bị một nữ tử tuổi không hơn bao nhiêu vội vàng kéo giật tay lại, mắng:” Đệ không biết chữ xem sách cái gì, đi mau, còn phải vác hai chuyến than nữa.”

Thiếu niên lang gạt tay thiếu nữ gày gò kia:” Nhưng đệ muốn đọc sách.”

Đám đông xung quanh cười rộ lên, không chỉ đám nhà giàu, mà cả người ngồi trong lán đọc sách, tuy cười không lớn bằng, nhưng thái độ cao ngạo khinh bỉ đó càng làm tổn thương người ta.

“ Đệ muốn đọc sách.” Bị đám đông kích thích, thiếu niên càng thêm cố chấp, đẩy ngã thiếu niên gày gò kia xuống đất, sau đó lại hoảng hốt kéo lên:” A tỷ, đệ thực sự muốn đọc sách.”

Lương Ông không biết khi nào mở mắt ra cười khà khà:” Đọc sách ở Vân thị không giới hạn sang hèn, song phải tốn tiền mới được.”

A tỷ cắn răng vịn vai đệ đệ đứng lên, móc trong lòng ra bốn cái thẻ trúc:” Bằng này có đủ không?”

“ Đủ hay không đủ chẳng sao, nhưng đó là thu hoạch cả ngày của ngươi, vậy thì tối nay ăn gì?”

A tỷ dùng ống tay áo bẩn thỉu lau mặt:” Chiều ta lại vác bốn chuyến nữa.”

Lương Ông lắc đầu, mỗi sọt than hơn năm mươi cân, đi về một chuyến hơn chục dặm, nữ tử yếu đuối, một ngày đi bốn chuyến là cực hạn:” Ngươi không làm nổi đâu.”

Thiếu niên lang lặng lẽ nhặt sọt than lên, lủi thủi đi về phía cổng, thường ngày hắn thích nhất là mang than tới Vân thị, vì được xem đồng tử Vân thị ngồi trong phòng đồng thanh đọc sách, với hắn mà nói, đó là cảnh đẹp nhất trên đời.

Một ngày bốn thẻ trúc, tức là bốn đồng Vân tiền, hai tỷ đệ họ trả không nổi.

Nhâm An sau khi biết cách đổi tiền của Vân thị, nói:” Kỳ thực không phải nhiều.”

Người đọc sách khác đều tán đồng:”Đúng thế, so với năm xưa ta cầu học rẻ hơn nhiều.”

Một người có tuổi, râu dài quá ngực, mặt mày khắc khổ, lấy trong lòng ra hai đồng Vân tiền:” Bớt đi một bữa là được.”

Những người khác mở túi, chẳng mấy chốc trên bàn có hơn trăm đồng tiền đủ loại.

Tư Mã Thiên lấy ra một trái trâm bạch ngọc để lên trên cùng, dùng vạt áo gói lại, đuổi theo thiếu nữ vác than kia, đưa nàng:” Chỗ này đủ nửa năm đó.”

Thiếu nữ giật mình lùi lại:” Lang quân, ta không đáng bằng này tiền.”

“ Là tất cả chúng ta góp tiền cho đệ đệ cô nương đi học, không phải bán thân.”

Thiếu nữ kinh ngạc nhìn Tư Mã Thiên lại nhìn đám thư sinh ăn mặc chẳng khá khẩm gì, nước mắt trào ra thành hai vệt trên khuôn mặt đen nhẻm.

Một tên béo trong đám đông đi ra, móc túi gấm thêu hoa lộn ngược lại đổ xuống, tiềng đông leng keng rơi vào vạt áo Tư Mã Thiên, đắc ý nói:” Thế là đủ rồi chứ, làm tiểu gia nhìn mà xót lòng.”

Tư Mã Thiên cười lớn:” Người có thiện tâm như vậy, được hưởng cẩm y ngọc thực thật xứng đáng.”

“ Lời này đúng lắm.” Tên béo nghênh ngang về nhìn những người khác:

Thiếu nữ ôm số tiền đổ hết trước mặt Lương Ông cấp thiết hỏi:” Đủ chưa ạ?”

Lương Ông vuốt râu:” Đủ rồi, đủ rồi.”

Mao Hài chỉ thiếu niên lang đã đi xa:” Đuổi theo mau lên, tỷ đệ ngươi gặp may lớn đó.”

Thiếu nữ vui sướng chạy đi, lớn tiếng gọi đệ đệ.

Tư Mã Thiên lấy một cái que gỗ gài tạm tóc, hỏi Lương Ông:” Lão nhân gia, thường nghe Vân thị ngày ba bữa, nay đã trưa rồi, không biết bao giờ ăn cơm?”

Lương Ông cười:” Vân thị đúng là ngày ba bữa, hiếm khi bỏ, chư vị có tâm, có nghĩa, là vị khách tốt nhất, chuông sắp đánh mời theo lão phu.”

Nói với cả tên béo:” Tiểu lang, cũng mời đi cùng.”

Tên béo cười ha hả, mặt đầy khao khát đi theo Lương Ông:” Nghe nói Vân thị có món ăn gọi là thịt kho, không biết hôm nay có được ăn không?”

Lương Ông cười tự hào gật đầu:” Thịt kho vị thuần nhất, thích hợp với thiếu niên lang, đều là khách quý, sao có thể thiếu?”

Tên béo lại nuốt nước bọn:” Này lão viện công, ta con nghe nói Vân thị có thứ gọi là bánh ngọt, hôm nay được ăn không?”

“ Ăn xong tráng miệng, mọi khi không có, nếu chư vị muốn nếm thử, lão hán sao để khách quý thất vọng chứ. Không chỉ bánh ngọt, nhà ta còn có thịt dê rất ngon, chỉ là rau xanh ít một chút, mong chứ vị thông cảm.”

Thư sinh gầy gò ngạc nhiên lắm:” Mùa này mà có rau xanh à?”

“ Vân thị đất nóng, dù mùa đông cũng có ít rau xanh cung cấp người nhà dùng, chỉ không nhiều bằng mùa hè thu thôi.” Lương Ông bề ngoài bình thản kỳ thực trong lòng đắc ý lắm, hận không thể mang hết đồ tốt trong nhà ra khoe một thể cho đám nhà quê mở mắt:

Thư sinh lại hỏi:” Nếu thế vừa rồi tại hạ đọc chuyện lợi dụng suối nước nóng làm ấm đất để trồng cây trong ( Nông khoa toàn thư) là thật sao?”

Tư Mã Thiên nói vào:” Cái này có nguồn gốc từ lâu, thời tiền Tần đã có điển cố dùng suối nước nóng tưới tiêu cho rau, hoàng thất Đại Hán ta cũng trồng rau mùa đông, ngày đêm đốt lửa, xây nhà giữ mưa, đợi khí ấm sinh, rau xanh sẽ mọc, chẳng qua là chỉ trồng được vài loại thôi. Nghe nói Vân thị trồng rất nhiều rau, còn có do phiên bang mang tới, vị ngon hơn cả rau đúng mùa.”

Lương Ông để đám thư sinh với tên béo thảo luận tưng bừng, cũng chẳng giải thích thêm, chỉ đi trước dẫn đường.

Từ ngoại trạch đi vào tiền sảnh liền gặp nhiều phó phụ hơn, bọn họ mặc váy gai màu xanh vừa người, đầu buộc khăn tay gọn gàng, ai nấy mặt mũi chân tay sạch sẽ, thấy Lương Ông dẫn bảy tám nam tử từ ngoài vào vẫn bận rộn việc của mình, không tránh đi.

Ai tới đây ít nhiều đều nghe tới chuyện Vân Lang thu nhận phụ nhân trẻ nhỏ rồi, chỉ là trông những người này da dẻ hồng hào mặt có da có thịt, hình như còn sống tốt hơn người bình thường bên ngoài, nhất là ăn mặc sạch sẽ, người ta bất giác có thiện cảm hơn.

Mọi người đi qua tiền sảnh, tới một cái hoa viên rồi vào tiểu viện, nhìn thấy hoa tường vi đang nở rộ.

“ Hoa tường vi thật sao?” Tư Mã Thiên dừng chân ngửi, xác nhận đây chính là hoa thật, không phải dùng lụa quấn thành như nhiều nhà phú quý hay làm:

Lương Ông giới thiệu:” Gia chủ nhà ta gọi nó là nguyệt quý, ý tứ là tháng nào cũng nở hoa, năm ngoái người mang từ Trường Môn cung về, ai cũng bảo thứ hoa này có thể nở từ cuối xuân tới thu, riêng gia chủ nói nó có thể nở cả vào mùa đông, giờ như các vị đã thấy.”

Một thư sinh đưa ngón tay vuốt khẽ cánh hoa mềm cảm khái:” Khoa kỹ Tây Bắc nhận thức thế giới không ngờ đã vi diệu thế này.”

Trong sân không chỉ có nguyệt quý mà còn nhiều tể thái, thấy Lương Ông gật đầu, mấy thư sinh ngắt lá non cho vào miệng, nối nhau thốt lên:” Không khác gì rau mùa xuân.”

Từ lúc đi vào tiểu viện hơi ấm ập tới, mọi người đều bị nguyệt quý thu hút tâm thần, nhất thời chưa cảm thấy nóng, đứng một lúc mới nhận ra, vào nơi này mặc áo dày không phải ý hay.

Nhất là tên béo mồ hôi đẩm đìa lẩm bẩm:” Nhà ta cũng phải có tiểu viện tử thế này.”

Nhâm An kiểm tra nơi hơi ấm bốc lên phát hiện dưới là kênh nước nóng:” Chỉ là lấy tài sản từ đất thôi, chỉ cần trong nhà có suối nước nóng là làm được.”

Khi mọi người đang bàn tán bình phẩm thì chuông ăn cơm đã đánh leng keng, không lâu sau một đoàn phó phụ đeo tạp dề trắng viền hoa hết đặc sắc đi vào, nhanh chóng xếp các loại thức ăn và một vò rượu gạo vẫn còn bốc hơi nóng.

Trừ Tư Mã Thiên là người sớm ăn qua các loại món ngon Vân thị, có thể nhìn ra số còn lại đều kiềm chế giữ thể diện.

Lương Ông cười nhẹ, thấy nhiệm vụ tuyển tây tịch tiên sinh mà giao chủ giao không khó hoàn thành, lúc này mà không lên tiếng thì quá đáng, đưa tay ra:” Mời chư vị dùng bữa.”

Lời vừa dứt là tiếng đũa va chạm nhau liên tiếp vang lên, Lương Ông cũng phải khiếp sợ sức ăn của mấy người này, bảo phó phụ mang thêm.

Chỉ Tư Mã Thiên là không vội ăn, ngồi đó nhìn quanh.

Lương Ông đi tới rót cho hắn chén rượu:” Lang quân vì sao không ăn, phải chăng cơm nước không hợp khẩu vị.”

Tư Mã Thiên lắc đầu, khẽ thở dài:” Ta sợ ăn không dễ tiêu, những bữa cơm thế này ta ăn nhiều rồi, kết quả gia phụ bị Vân thị mua chuộc, muốn ta tới ở hai năm báo đáp. Ta lo nếu còn ăn nữa thì phải bán thân vào Vân thị mất.

Lương Ông nhìn những người khác ăn quên mất chẳng chú ý cuộc trò chuyện của họ, híp mắt cười:” Làm tây tịch tiên sinh ở Vân thị hai năm cũng không nhục tiên sinh.”

Tư Mã Thiên cầm chén rượu lên:” Giờ ta chợt nghĩ, có phải đôi tỷ đệ gánh than kia cũng là người Vân thị không?”

Lương Ông không đáp gắp miếng thịt khó cho vào bát Tư Mã Thiên rồi lui ra, vừa nãy khi thiếu niên vác than đòi đọc sách ai cười nhạo, ai bỏ tiền giúp đỡ đều được ông ta ghi nhớ cả rồi, Vân thị chọn người, đâu thể tùy tiện ..

....

Cám ơn pha ném ngọc phiếu buff động lực của vgsshinji.

Bình Luận (0)
Comment