Lúc này Vân Lang cũng đang ăn cơm.
Y tập trung tinh thần đối phó với một con cá, cẩn thận gỡ hết xương khỏi thịt cá, dằm nát thịt cá, múc thìa canh cá vào, phục vụ cho cái miệng nhỏ tham ăn của khuê nữ cứ mở không ngừng.
Hoắc Quang bê cái bát gỗ lớn, đôi chút sợ sệt hỏi:” Sư phụ định mời nhiều tiên sinh vậy sao?”
“ Tất nhiên là không, tiên sinh tới cũng không phải dạy học mà chỉ tới kể cho con nghe phong tục tập quán, danh lam thắng cảnh các nơi để con mở mang tầm nhìn thôi. Còn các loại bài tập khác, lấy đọc sách, tập viết làm chủ, sau mười tuổi mới thực sự học bản lĩnh của Khoa kỹ Tây Bắc.”
Mặt còn dính hạt cơm, Hoắc Quang lại hỏi:” Sư phụ, bản lĩnh của sư môn có khó học không?”
Vân Lang lau miệng cho khuê nữ:” Giờ thấy môn nào là khó học nhất.”
“ Toán học ạ.” Hoắc Quang đáp không suy nghĩ:
“ Đúng thế, đó chính là môn học cơ sở nhất của Khoa kỹ Tây Bắc ta, con ít nhất phải học mười sáu năm mới có nhận thức đại khái về học thuyết sư môn.”
Được Lưu Bà, Lương Ông hết sức nịnh nọt, được toàn trang thừa nhận khuyến khích cổ vũ, trải qua giai đoạn xấu hổ ban đầu, Tống Kiều bây giờ bạo dạn hơn nhiều, ngay cả Tô Trĩ cũng không khống chế được nàng nữa.
Giờ nàng đã có thể bình thản ngồi đối diện với Vân Lang ăn cơm, còn thản nhiên tiếp nhận Hồng Tụ và Tiểu Trùng hầu hạ.
Vân Âm vừa ăn vừa tròn xoe mắt nhìn nàng, nhìn mãi thế rồi chẳng biết làm sao lại ngoạc miệng khóc lớn, vùi đầu vào lòng cha nức nở, rất không có chí khí dùng ngón tay chỉ chỉ Tống Kiều.
Vân Lang cánh tay đu đưa ê a một đồng lời vô nghĩa dỗ dành, một tay vuốt sống lưng khuê nữ, chẳng mấy chốc nó ngừng khóc, chỉ là đôi mắt to treo giọt châu long lanh vô cùng tội nghiệp.
“ Muội nên thường bế nó, nó quen mùi muội là ổn thôi.”
Tống Kiều còn là thiếu nữ chẳng có kinh nghiệm gì chuyện con cái, thấy Vân Âm không thích mình, có chút tủi thân:” Nó không cho muội bế, nó biết muội không phải là mẹ nó.”
“ Vậy thì đợi nó ngủ say rồi bế, nó sẽ bất giác quen với mùi muội. Nếu như muội cho nó bú ...”
Chỉ tích tắc mặt Tống Kiều đã đỏ rục, cảm thấy toàn thân bắt đầu phát nhiệt, nếu không phải bên cạnh chỉ có hai nha đầu và thằng bé thì nàng đã không chịu nổi, lí nhí nói:” Muội, muội không có sữa ...”
Vân Lang thích nhất là trêu ghẹo nữ tử mặt mỏng như Tống Kiều, thỏa mãn thú tính tà ác, bị dáng vẻ thẹn thùng yêu kiều của nàng hút hồn, thiếu chút nữa không chịu nổi, bên ngoài tỏ ra đường hoàng như giao lưu học vấn:” Trẻ con bú không nhất định vì sữa, mà vì bản năng, chúng chưa hình thành ý thức độc lập, hiện giờ tất cả hành vi đều xuất phát từ nhu cầu.”
“ Tuyệt đại đa số động vật đều thế, con người cao cấp hơn một chút, nếu như là gà vịt, con vật đầu tiên mà nó nhìn thấy khi mở mắt ra thì sẽ nhận định con vật đó là mẹ mình. Ví như Mạnh Đại, Mạnh Nhị ấy, nhờ thế mà họ mới có thể chỉ huy toàn bộ gà vịt trong trang.”
“ Vân Âm tiếp nhận ta không phải vì nó nhận ra ta là cha nó, vì cảm giác trong lòng ta rất thoải mái, muội có biết ta từng bế không dưới mười đứa bé không?”
Tống Kiều nghe Vân Lang nói một tràng ù đầu, đến cuối sững sờ rơi cả đũa:” Đều là con huynh sao?”
Đến Tiểu Trùng và Hồng Tụ cũng trố mắt nhìn.
Vân Lang dở khóc dở cười:” Nghĩ cái gì vậy, đó là đệ đệ muội muội của ta, ta là lão đại ở cô nhi viện.”
Tống Kiều đặt tay lên ngực, tim nàng suýt rớt ra ngoài, tưởng y còn chục đứa con nữa thì nàng kiên quyết bỏ trốn:” Cô nhi viện là gì?”
“ Chính là nơi chuyên thu nhận những đứa bé không ai nhận, đa phần bọn chúng đều vì khuyết tật mà bị bỏ rơi, Vân Lang đưa Vân Âm tới:” Khuê nữ ngủ rồi, muội bế nó thử đi.”
Tống Kiều căng thẳng đón lấy Vân Âm, thấy nó chóp chép miệng rồi nằm im, vui sướng ôm vào lòng, các cô gái vì bản năng làm mẹ nên đều thích trẻ con, chưa nói Vân Âm đáng yêu như thế, hạ giọng nói thật nhỏ:” Vậy đệ đệ muội muội của huynh đâu?”
“ Tới giờ ta chưa rõ chuyện này xảy ra thế nào, mọi thứ diễn ra chỉ trong chớp mắt, ta chỉ có thể nói với muội, ta không giống tất cả mọi người ở đây, cũng không biết làm sao tìm lại đám đệ muội nữa ...” Vân Lang nói tới đó là ngưng, mắt buồn bã nhìn ra xa:
Tống Kiều không truy hỏi mà say sưa nhìn Vân Âm cuộn mình ngủ, nàng chỉ coi đó là bí mật sư môn, nhiều môn quy nghiêm ngặt, không cho cả phụ mẫu thê nhi biết, đó là điều bình thường, nàng dễ dàng tiếp nhận.
Đây cũng là lý do Vân Lang thấy Tống Kiều làm nhân tuyển thê tử tốt.
Vân Âm ngủ rất say, nó không biết rằng bên trên có cái mặt đang dần dần tới gần cái má bầu bầu rất mời gọi của minh ...
“ Nói như thế Vân thị không tích lũy quá nhiều tiền tài?” Lưu Triệt vừa mở thẻ sách mà Trương Thang mang về vừa hỏi:
“ Dăm ba ngàn vạn mà nói thì vẫn có, với gia nghiệp Vân thị mà nói thì cũng không phải nhiều.” Trương Thang trả lời hết sức cẩn trọng:
“ Sao có thể như thế, trẫm nghe nói xe ngựa của Vân thị thịnh hành khắp Trường An, đến sứ giả nước Ngô tới cũng hỏi trẫm về việc này, rồi Vân thị dệt lụa ngày thu đấu vàng chưa nói tới đúc tiền, gia súc trong nhà vô số, bao nhiêu thu nhập như vậy, tiền đi đâu hết rồi?” Lưu Triệt có chút tức giận, nhà giàu trong mắt hắn là mục tiêu cướp đoạt, thương cổ, hào môn là đám đỉa hút máu bám trên người quốc gia, bách tính:
Nếu kẻ nào kẻ nấy đã hút máu tới béo phì thì máu thịt của chúng phải dùng để phụng hiến quốc gia, lấy ở đâu thì phải trả về đó, sao có thể để máu thịt đó biến mất, đó là chuyện thiên lý bất dung tình.
Đấu địa chủ, đả thổ hào, giang sơn Lưu thị từ đó mà ra, nuôi lớn béo là để mổ, lợn có thể chết chứ thịt lợn không thể lãng phí.
Vân Lang tuy không thể tùy tiện giết được, nhưng thông qua luật pháp, thi thoảng phạt tiền làm giàu quốc khố, giữ Vân thị ở quy mô nhất định là điều cần thiết.
“ Bẩm bệ hạ, Vân Lang nói, tiền tài Vân thị là do phó phụ, công tượng vất vả làm lụng mà có, cho nên khi có thu nhập dù Vân thị vẫn lấy phần lớn, nhưng đều phân chia cho gia phó một khoản không nhỏ. Thường ngày vì y hay chế cái này làm cái nọ, đủ thứ thí nghiệm cổ quái cho nên chi tiêu cũng rất kinh người. Theo thần biết, trong Vân thị, không dưới mười gia phó có tài sản ngang bằng thượng hộ.”
Lưu Triệt vỗ bàn sầm một tiếng, tức giận quát:” Chia tài sản cho nô phó thì khác gì tiền vẫn ở trong tay y, gian xảo lắm.”
“ Bẩm bệ hạ không phải thế, phàm là người đạt tới thượng hộ đều tách khỏi Vân thị, những hộ thần nói đã đăng ký trên dân sách của quan phủ. Lệnh cấm của Vân thị, tiền tài mà gia phó được nhận là tiền riêng, không liên quan tới Vân thị nữa.” Trương Thang có sao nói vậy:
Lưu Triệt không sao lý giải được, nhà khác đừng nói chia tiền cho phó phụ, tới cả con cái còn không chia, chỉ sợ làm gia tộc bị chia nhỏ, tài sản để lại hết cho con trưởng, chưa chết thì chưa truyền lại gia nghiệp, nên hắn không tin:” Y thật sự tán tài sao?”
Trương Thang chắp tay đáp vô cùng khẳng định:” Ở Vân thị gọi đó là phần thưởng, thần mới đầu không tin, cho rằng y chỉ nói đùa, nhưng ở Vân thị một thời gian, phát hiện điều này là sự thực, tiền bạc một khi phát ra là của cá nhân, không ai được tùy tiện xâm phạm tước đoạt, bao gồm cả Vân Lang.”
“ Hừ, rốt cuộc khanh nhận bao nhiêu lợi ích từ Vân thị mà nói giúp y như thế?” Lưu Triệt có chút không cam tâm:
Không ngờ Trương Thang quỳ xuống:” Bẩm bệ hạ, rất nhiều.”
“ Cái gì? “ Lưu Triệt ngồi thẳng dậy, nhếch mép cười nhưng ẩn chứa sát khí trong đó:” Vân thị thực sự thưởng cho cả khanh à?”
“ Thần tuy bất tài, nhưng trừ ân thưởng của bệ hạ, kiếp này không nhận bất kỳ ban thưởng của ai nữa. Lợi ích thần nói tới là hạt giống, vô số gà vịt, bò dê của Vân thị. Đều là thần mỗi lần được bệ hạ phái tới Vân thị công cán thừa cơ mua một ít, hai năm trôi qua, lão thê trong nhà nói, không cần trông cậy vào bổng lộc của thần mà sống nữa.” Trương Thang chắp tay khải bẩm, ông ta ngay thẳng nên cũng không sợ sệt gì:” Bệ hạ đó là sự khác biệt của Vân thị, không tước đoạt của bình dân, không hại tới quốc gia mà vẫn giàu có. Đây là điều thần nghĩ không thông nhất, theo lý người được phải có người mất, nhưng tới giờ thần vẫn không hiểu, tài sản Vân thị lấy từ đâu.”
“ Chẳng lẽ là trẫm?” Lưu Triệt nhíu mày, của cải thiên hạ có hạn, một người nhiều lên thì người khác phải ít đi là tất nhiên:” Không đúng, tuy tiểu tử đó khiến trẫm đau đầu nhưng trẫm hưởng lợi rất nhiều mà ... Người đâu gọi ngũ kinh bác sĩ tới gặp trẫm.”
( *) Suy nghĩ của Lưu Triệt là nhận thức chung của người xưa về tổng lượng kinh tế, nguyên nhân căn bản khiến thương cổ bị căm ghét, cho rằng thương cổ không sản xuất chỉ cướp đoạt công sức người khác, cho tới thời Bắc Tống khi kinh tế phồn vinh, con người mới ý thức được lao động sáng tạo sinh tài phú)