Sơn cư nằm bên cạnh viện tử cũ trong rừng thông của Vân thị, Tô Trĩ, nhũ nương, Vân Âm, Hoắc Quang cũng theo cùng, Vân Lang đã dặn người nhà, mấy ngày tới đóng cửa không ra ngoài.
“ Thiếp cũng chẳng muốn nhìn thấy nhiều người không liên quan như vậy, chúng ta thành thân, bọn họ đắc ý cái gì chứ?”
Vân Lang mệt bã người nằm vật trên giường mềm, nhìn trần nhà, mỉm cười nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tống Kiều:” Vân gia sau này phải tiếp xúc với họ, thế nào cũng phải biểu thị một chút, nếu lạnh lùng từ chối, sống xa lánh thì hoàng đế nghi kỵ người sơn môn chúng ta, thế nên vì sau này được yên thân, giờ phải nhẫn nhịn một chút.”
Tống Kiều gật đầu:” Cái đó thiếp hiểu, nhưng Đồng Trọng Thư từ ngàn dặm xa xôi tới, để lại hộp bút lông rồi đi là sao?”
“ Quân tử chi giao nhạt như nước, tặng hộp bút lông là muốn sau này ta dùng nó thay Nho gia lên tiếng nở mặt, nàng đợi mà xem, ông ta rồi sẽ tới.”
“ Vậy chúng ta có thua thiệt gì không?”
“ Sở trường của Nho gia ở tầm cao, họ không hạ mình làm việc thực tế, mảng này trước kia là thiên hạ của Mặc Địch, Công Thâu Bàn, bây giờ Khoa kỹ Tây Bắc chúng ta đã vượt qua hai nhà đó, coi như là bù đắp cho sở đoản của Nho gia.” Vân Lang chẳng muốn bàn việc này nhưng để Tống Kiều khỏi lo lắng nên trả lời, kéo nàng vào lòng:” Chúng ta muốn hòa nhập vào Nho gia cũng cần một điển chương mới, đây không phải chuyện đơn giản, Đổng Trọng Thư còn chưa đại biểu được cho Nho gia.”
“ Thật sao, ông ta luôn tự nhân là tông chủ Nho gia ...”
Mới nói tới đó thì nghe thấy tiếng Vân Âm khóc trong nhà, Tống Kiều vội đứng dậy vào gian trong, chẳng bao lâu đầu tóc rối tung bế Vân Âm đi ra, tóc nàng bị Vân Âm nắm trong tay cười khanh khách.
Náo nhiệt kết thúc nhanh hơn Vân Lang nghĩ, chỉ một ngày khách khứa đi sạch, Vân thị trang tử quay lại yên tĩnh vốn có.
Không chỉ khách khứa mà Trường Bình, Vệ Thanh cũng đi, Vân thị đã có nữ chủ nhân, bọn họ không tiện ở lại lâu dài.
Với người Trường An mà nói đây là hôn lễ thắng lợi, thành công, tất cả những người tham gia hôn lễ, người được người mất, còn có một số người biệt tăm tích.
Mỗi vị khách khi rời Vân gia đều được tặng một hộp thức ăn lớn, bên trong là đủ các loại bánh trái mới lạ, còn có lạp xưởng, thịt viên, khiến thiện cảm của khách khứa với Vân gia tăng mạnh.
Đồng thời triệt để xác lập địa vị đệ nhất gia trù của Vân thị.
Vân Lang rất thích trù nương của mình thành đệ nhất trù nương, nếu có thể y còn muốn nhà mình có đệ nhất mộc tượng, đệ nhất thiết tượng, đệ nhất tú nương, đệ nhất xa phu ... v ..v..v... Vì thực sự hỗ trợ được dã tâm của y, không phải quan cao tước dày, vàng bạc châu báu,
Những người đã đi đều không phải người Vân Lang muốn giữ, mà người Vân Lang muốn giữ thì chìm đắm trong trạch viện mà mỹ thực của Vân gia.
Lần này không cần Vân Lang nữa rồi, vẻn vẹn Tống Kiều lấy thân phận nữ chủ nhân ra mặt đề xuất, Vân thị liền có thêm năm vị tiên sinh dạy học.
Tư Mã Thiên tất nhiên là nhân kiệt một đời, Nhâm An cũng không tệ là người thành thật cầu thị, nhưng một thì gần như ở trong tàng thư lâu không ra, một thì suốt ngày chạy khắp nơi xem thủy xa, thủy ma rồi nghiên cứu công trình tưới tiêu của Vân thị, khiến ba vị tiên sinh còn lại phải dạy chín mươi ba đứa bé, bất luận nam nữ.
Ai ai cũng nói hoàn cảnh gian khổ mới bồi dưỡng ra được hảo hán ý chí kiên cường.
Vân Lang thấy câu này không đúng lắm.
Hoắc Khứ Bệnh là loại từ nhỏ sống trong nhà phú quý cơm no áo đủ, vậy mà có ý chí cường đại hơn Vân Lang khổ cực từ nhỏ.
Sơn cư của Vân Lang cách sơn cư của phu phụ Hoắc Khứ Bệnh có trăm bước chân, mỗi khi sáng sớm Vân Lang còn ôm thân thể ấm áp của Tống Kiều mà ngủ thì nghe thấy tiếng luyện võ của đôi phu phụ khủng bố kia.
Vì nơi này gần Ly Sơn, cho nên nhiệt độ thấp hơn Trường An nhiều, vì thế khi Trường An gió êm nắng ấm, Ly Sơn vẫn bốn bề tuyết trắng.
Mặt trời cứ việc đỏ rừng rực, tuyết thì cứ đổ rào rào, ánh nắng heo hắt soi rọi khắp Vân gia trang tử, ngoài kia chắc chắn đã là một ngày mới nhộn nhịp khuấy động cả trang, nơi này chỉ có gió thổi tuyết rơi và …
Trong một căn phòng ngủ rộng rãi ấm cúng che phủ lớp màn cửa sổ dày, ánh sáng trong phòng rất mờ nhạt, vẫn thấy được hai hình bóng quấn lấy nhau nhấp nhô trên giường, tiếng thở dốc tiếng rên rỉ hòa trộn, thi thoảng còn có tiếng cười khúc khích.
Một lúc sau, chiếc giường rung rinh, chăn dày bị đá tung một góc, đôi chân trắng nõn thò ra ngoài, năm ngón chân quắp lại bấu lấy khăn trải giường, sau tiếng kêu dài, đôi chân bỗng duỗi thẳng, mấy ngón chân nõn nà đều run rẩy.
Căn phòng trở lại yên tĩnh.
Đột tiếng quát lớn vang lên, tuyết trên mái cũng rơi xuống lả tả.
Tống Kiều vừa bị tiếng quát tháo làm giật mình, nâng tấm thân trần mịn màng lên liền bị lạnh rúc ngay vào lòng Vân Lang làm nũng:” Phu quân bọn họ ồn quá.”
Trời quá lạnh, Vân Lang kéo chăn quấn chặt cả hai, cười hì hì:” Bọn họ cứ như thế, cả đời sẽ chẳng có con.”
Thành thê tử người ta rồi, Tống Kiều rõ ràng không thẹn thùng như trước nữa, vẽ vòng tròn trên ngực Vân Lang cười khúc khích:” Còn chúng ta?”
“ Tất nhiên là có rồi, chúng ta chăm chỉ thế cơ mà.”
Vân Lang ôm Tống Kiều xoay người đè nàng xuống, Tống Kiều nhắm mắt lại vòng tay ôm lấy cổ Vân Lang, chẳng bao lâu tiếp tục tiếng rên siết buốt óc.
Nếu như được Vân Lang chỉ muốn cùng Tống Kiều trải qua một ngày mỹ hảo ở trên giường, đáng tiếc y còn có một khuê nữ.
Đứa bé này cứ trời sáng là tự động tỉnh lại, sau đó từ cái giường nhỏ bò xuống, mắt nhắm mắt mở leo lên giường phụ thân, kiếm chỗ ấm áp nhất giữa hai người chui vào, đòi phụ thân kể chuyện.
Dù là cảnh ướt át tới mấy có thêm đứa bé liền biến thành ấm áp, khi ấy Tống Kiều cũng nằm bên nghe Vân Lang kể những câu chuyện thần kỳ.
Trẻ con hai tuổi là lúc tập nói, tất nhiên phải thỏa mãn nhu cầu của nó, dù nó không muốn cũng phải dẫn dắt nó nói chuyện thật nhiều.
Lọ Lem không phải chuyện thích hợp cho Vân Âm nghe, đứa bé này vốn đã là công chúa, tuyệt đối không phải loại công chúa chỉ có một tòa thành như trong Lọ Lem. Một đống chuyện cổ tích, Vân Lang đều thấy không phủ hợp, thế là y bịa ra một phiên bản Tây Du Ký trẻ con đáng yêu cho Vân Âm nghe.
Đất đai của Vân thị mà đặt ở quan ngoại thì dứt khoát là hương hầu, nếu xa hơn một chút là đình hầu.
Cho dù ở Quan Trung, một quân tư mã lại có trang viên lớn trong cấm uyển hoàng gia cũng là chuyện tuyệt đối không có tiền lệ.
Cả nhà ba người rửa ráy xong hơi ấm sáng sớm trong không trung bị không khí lạnh ngưng tụ thành băng tuyết rơi hết rồi, trời lạnh nhưng khô, rất thoải mái.
Vân Lang bọc kín khuê nữ, đẩy cửa sổ ra nhìn thấy Trương Oánh đang lau mình cho Hoắc Khứ Bệnh ở sân, huýt một tiếng sáo vang, Vân Âm liền cười khanh khách, tiếng cười giòn tan truyền đi thật xa.
Hoắc Khứ Bệnh ngẩng đầu lên bực bội nói:” Ngươi định ham ngủ tới bao giờ, nếu không luyện tập, tới Bạch Đăng Sơn tha hồ khổ.”
“ Ta học thứ địch vạn người chứ không phải địch trăm người như ngươi, ta có thể lấy Bạch Đăng Sơn làm kiếm, lấy Mã Ấp làm binh, lấy đại quân là mũi nhọn, khẽ phất tay một cái là địch tan thành mây khói.” Vân Lang dương dương đắc ý đáp:
“ Vạn nhân địch của ngươi chỉ là nói mồm, lên chiến trường một đứa trẻ con Hung Nô cũng giết được ngươi.” Hoắc Khứ Bệnh đả kích:
“ Nay ta đã chuẩn bị vẹn toàn, có gì phải lo.” Vân Lang tiếc lúc này không có quạt lông ngỗng, khí thế kém đi vài ngày:
“ Ngươi đã chuẩn bị gì rồi?” Hoắc Khứ Bệnh tận mắt thấy Vân Lang chỉ ăn với ngủ, thậm chí ba ngày rồi không bước chân ra ngoài, làm gì thấy y chuẩn bị:
Vân Lang nghiêm mặt nói:” Ta đã chuẩn bị để khi chạy về mà không bị bệ hạ truy cứu tội.”
Hoắc Khứ Bệnh sôi máu hét lên:” Đồ vô sỉ.”
“ Ngươi lại chẳng phải ngày đầu quen ta, nói vô nghĩa làm gì, mà ta quản Truy trọng doanh, đâu cần lên chiến trường.” Vân Lang bĩu môi:
Hoắc Khứ Bệnh cười gằn:” Đợi ngươi lên chiến trường sẽ biết, trên chiến trường đâu ra nơi an toàn.”
Vân Lang vẫn vui vẻ:” Bạch Đăng Sơn mà ta tới khác Bạch Đăng Sơn các ngươi biết, tới khi đó ngươi sẽ hiểu.”