Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 372 - Q2 - Chương 156: Lần Đầu Gặp Gỡ.

Q2 - Chương 156: Lần đầu gặp gỡ. Q2 - Chương 156: Lần đầu gặp gỡ.

Trương thị cứ ngơ ngác nhìn Hoắc Khứ Bệnh và Vân Lang lời qua tiếng lại như trẻ con, lúc đầu nàng còn sợ hai người sẽ đánh nhau, về sau phát hiện bọn họ ngoài đấu khẩu thì chẳng làm gì khác, mới kéo Hoắc Khứ Bệnh mình trần vào nhà.

“ Chàng không nhìn ra à, Vân thúc thúc chính là muốn chàng đứng trong tuyết thật lâu để bị lạnh đấy.”

“ Ta thừa biết.” Hoắc Khứ Bệnh vỗ ngực bồm bộp:” Người ta đúc bằng sắt, ta cố tình đứng đó cho y thấy, để mưu tính tiểu nhân của y đổ bể.”

Trương Oánh bỗng nhiên đỏ mặt:” Biết rồi, biết rồi, người phu quân làm bằng sắt cũng đừng để trúng kế Vân thúc.”

“ Tên đó là sỉ nhục của Vũ Lâm quân, giờ là sỉ nhục của Kỵ đô úy.” Về vấn đề này cái nhìn của Hoắc Khứ Bệnh không thay đổi

Trương Oánh tuy biết Hoắc Khứ Bệnh không lâu, nhưng hiểu hắn là người nghiêm túc, nếu Vân Lang tệ hại như thế, sẽ không giữ lại bên cạnh làm phó thủ, thế thì phải nhất định có điều cực kỳ hơn người lấp đi điểm yếu đó.

Thực ra, người Hoắc Khứ Bệnh lo nhất không phải là Vân Lang, hắn và Lý Cảm có thể kết bạn xung phong hãm trận, Vân Lang ở phía sau, lên chiến trường không có gì bằng giao sau lưng của mình cho người có thể tin cậy, có Vân Lang ở sau lưng, Hoắc Khứ Bệnh rất yên tâm.

Chỉ là Tào Tương, tên này vốn quỷ kế đa đoan, chỉ là hiện giờ tinh thần dao động không ổn định, đó mới là điều tối kỵ khi ra trận.

Nghĩ tới chuyện này là Hoắc Khứ Bệnh lại không yên lòng, rời sơn cư tính đi tìm Tào Tương nói chuyện.

Một thân ảnh yểu điệu màu lục nhạt xuất hiện trước mắt Hoắc Khứ Bệnh, bên cạnh thân ảnh màu lục là Tào Tương đang cầm ô, trời có tuyết nữa đâu, che ô làm quỷ gì?

Ngẩng đầu lên thì thấy Vân Lang và khuê nữ đang cười như đứa ngốc, tiểu nha đầu đó cưỡi lên lưng y, hai tay nắm tai như cưỡi ngựa, cúi đầu xuống thì thấy Tào Tương và Nữu Nữu tình chàng ý thiếp, buông một tiếng thở dài rồi vào sơn cư.

Để hai người họ chút thời gian thoải mái cuối cùng đi, đợi khi cỏ xanh vươn lên khỏi mặt đất, chuẩn bị đưa quân bắc thượng cũng chưa muộn.

Mùa đông ở sơn cư bầu cuộc sống nhẹ nhàng thong thả, chỉ có người vác than không ngừng nghỉ xuyên qua đồng tuyết mênh mông, dẫm ra con đường đen xì xì.

Đổng Trọng Thư cũng dẫm trên tuyết mỏng, từng bước thong thả, bên cạnh không có tùy tùng cũng không có thư đồng, ông ta cần yên tĩnh, cần cái lạnh này để tỉnh táo cân nhắc kỹ càng, chuẩn bị cuộc đàm phán với Vân Lang.

Ông ta là người chỉ tin tưởng thành quả chỉ có được sau gian khổ phấn đấu, ông ta cũng tin rằng Nho gia sau thời gian dài tích lũy sẽ trở nên hưng vượng khiến người người quỳ bái.

Bởi thế ông ta không tin một người đã có căn cơ khá vững chắc như Vân Lang, có lối đi rõ ràng, có tiền đồ tươi sáng lại gia nhập Nho gia một cách vô điều kiện.

Nho gia từ thời Vệ Oán, Ngụy Kỷ Hầu đã ra sức thúc đẩy học thuyết của mình khắp thiên hạ, tới bây giờ đã nhìn thấy ánh sáng, đợi khi Công Tôn Hoằng bước lên vị trí thừa tướng, sẽ là lúc Nho gia bắt đầu khống chế đế quốc khổng lồ này.

Nghĩ tới đó ông ta không khỏi có chút hụt hẫng, hoàng đế tiếp nhận học thuyết của ông ta, nhưng lại muốn để Công Tôn Hoằng làm tể tướng.

Ở triều Hán thực sự mà nói còn chưa có khái niệm quốc gia, chỉ có khái niệm thiên hạ, mà thiên hạ là gia thiên hạ của hoàng đế, cho nên duy trì lợi ích của hoàng đế là duy trì lợi ích của thiên hạ, đó là chuẩn tắc hành vi tối cao của mọi người.

Đổng Trọng Thư đem học thuyết của mình ví như tuyệt thế mỹ nữ, mỹ nữ tuyệt thế này đã gả cho hoàng đế, đang sinh con đẻ cái cho hoàng đế.

Vân Lang chưa bao giờ thấy nam tử nào mà râu dài hơn một xích, giờ thi y thấy rồi, Đổng Trọng Thư râu dài phiêu phiêu dưới cằm, làm cái đầu ông ta trông rất lớn, cái mặt ông ta trông rất dài.

Câu tướng mạo kỳ lạ chính là như thế này đây.

Đã ngồi im lìm nửa canh giờ rồi, hai người đều không có ý định lên tiếng, Hồng Tụ phụ trách pha trà ngoan ngoãn quỳ bên cạnh không khác gì bức tượng đất.

“ Lão phu nhập sĩ liền làm quốc tướng cho Giang Đô vương Lưu Phi, làm một lần mà mười năm. Trong mười năm đó lão phu thử nghiệm rất nhiều, cuối cùng phát hiện, khi cầu mưa chỉ cần khóa được dương khí, thả âm khí, có thể khiến trời đổ mưa, khi mưa chỉ cần khóa âm khí, thả dương khí, mưa sẽ dừng, thử trăm lần đầu không sai.”

Vân Lang nghe vậy chỉ thở dài:” Nếu thế ngài có thể xem phần viết về mưa gió sương tuyết trong ( cách vật) của Khoa kỹ Tây Bắc là nói nhăng nói cuội là được.”

Đổng Trọng Thư ngạc nhiên lắm, Vân Lang đầu hàng nhanh ngoài sức tưởng tượng:” Tư mã không định biện giải à?”

“ Đổng công đã tự thân thí nghiệm mười năm, chứng minh được rằng mưa có thể thông qua phương pháp nào đó khống chế bằng sức người, tại hạ biện giải gì đây?” Vân Lang giang tay:

“ Vậy là ngươi sẽ từ bỏ cái nhìn sai lầm của sư môn ngươi chứ?”

“ Không, ngược lại tại hạ phải ra sức tuyên truyền mây hay mưa, tuyết đều là nước ở trên mặt đất, bị mặt trời làm bay hơi mà thành.”

“ Nói vậy thì lão phu sai sao?” Đổng Trọng Phu khẽ chau mày:

“ Không, Đổng công nói đúng.” Vân Lang chắp tay:” Ngài dạy học sinh hiện tại, Khoa kỹ Tây Bắc dạy học sinh sau này, gieo giống khác nhau, đáp án tất nhiên là khác nhau.”

“ Nói vậy ý ngươi là lão phu sai rồi, ngươi không cần biện giải mà muốn dùng thời gian để chứng minh?” Đổng Trọng Thư trở nên nghiêm túc:

“ Cách đây không lâu có một người phát động mưa đá ở Thượng Lâm Uyển, hại chết cả vạn gà vịt, khiến tại hạ mặt mày thâm tím thời gian dài mới lành, làm sao dám nói các vị sai? Đứng ở tầm cao như Đổng công, nói tất nhiên là đúng.” Vân Lang tin rằng một chuyện lớn như thế được người ta tìm hiểu thấu rồi:

Đổng Trọng Thư ho khẽ hai tiếng:” Cũng có vài lần không chuẩn, nhưng lão phu cho rằng đa phần đúng là được, đó là thiên nhân cảm ứng.”

Cái này đã nói vào đề chính rồi, Vân Lang không nhún nhường:” Các vị muốn vu cổ, muốn yểm trấn, muốn cổ động thiên hạ tin quỷ thần đều được, nhưng chuyện này đừng kéo ta vào, cũng không cần để ý tới ý kiến của ta, Đổng công tự quyết là được, nhưng phàm là người dính dáng vào mấy thứ đó, muốn chết yên lành cũng là một loại ân điển rồi.”

Đổng Trọng Thư ngửa mặt cười dài:” Thiên hạ này nhiều kẻ vô thức vô đảm, cả có đảm lượng lại không dùng được, tư mã là người có kiến thức mà lại cam nguyện trôi theo dòng nước, đúng là trời cao mù mắt cho ngươi tâm tư gấm vóc như thế. Đành vậy, tư mã cứ ở lại cái trang viên đẹp đẽ này mà hưởng an nhàn, mở mắt nhìn bọn lão hủ bôn ba vì thiên hạ.”

Vân Lang vái dài:” Vậy làm phiền Đổng công rồi.”

Bình Luận (0)
Comment