Đổng Trọng Thư đứng lên vịn cột trụ một lúc mới khôi phục được tâm tình, không muốn nhiều lới với Vân Lang nữa, trong lòng có hơi thất vọng, hỏi thẳng:” Học thuyết của Khoa kỹ Tây Bắc từ nay có thể để Nho gia dùng chứ?”
“ Trên đời đã không còn Khoa kỹ Tây Bắc nữa, từ nay chỉ có kinh điển Nho gia, Đổng công chỉ cần sửa lại cách nói, ít nhất phần nhân lực có thể khống chế phong sương vũ vụ thì đừng nhắc tới, tránh xung đột với ( cách vật) của kinh điển Nho gia ta.” Vân Lang hết sức hào sảng:
Đổng Trọng Thư nghiêm mặt:” Thiên nhân cảm ứng phải có, nếu không quyền thế thiên tử không có gì để khống chế.”
Vân Lang lắc đầu:” Nếu Nho gia đã đưa người ta lên vị trí thiên tử, coi hoàng mệnh trời ban thì ngang ngược chuyên quyền một chút là có thể lý giải. Đổng công chỉ cần nỗ lực đề hoàng đế tin vào thiên nhân cảm ứng là đủ, còn bách tính, dạy họ đọc sách nhận chữ, sử dụng công cụ, sản xuất tài phú là được, không cần biết thiên nhân cảm ứng làm gì.”
“ Vậy ngươi không sợ một hoàng đế không có gì kiềm chế sao?”
“ Họ vốn đã không có gì kiềm chế được, trong tay có quân đội, lao ngục, đồ đao, còn thứ gì có thể kiềm chế? Trừ phi ngài có thể khống chế một trong ba thứ đó, lúc ấy đi nói thiên nhân cảm ứng với bệ hạ, hiệu quả cao hơn nhiều.”
Đổng Trọng Thư không trả lời, từ bước rời lầu các, ngồi lên chiếc xe do trâu xanh kéo, kẽo kẹt rời Vân thị không cáo từ.
Đại nhân vật thích lo chuyện thiên hạ.
Trâu kéo xe lên cổ đạo, Đổng Trọng Thư dựa vào cửa sổ nhìn cảnh trí hoang nguyên hoàn toàn đối lập với Vân gia.
Trong xe không có lò, lạnh như hầm băng, ông ta lại chẳng thấy lạnh, chút lạnh này với trái tim đóng băng của ông ta chẳng là gì.
Đổng Trọng Thư lần nữa thở dài, ngày càng thấy thế giới này ngày một rời xa mình.
Với Vân Lang mà nói, Đổng Trọng Thư định sẵn là một vị khách vội vàng bước qua trong đời y, người này không thể thâm giao, vạn vạn lần không nên để trộn lẫn với ông ta.
Trong thế giới bao la này, có một số vật sinh ra có độc, tốt nhất nên tránh xa.
So với Đổng Trọng Thư, Chủ Phụ Yển thiếu một cái tai trông hiền hòa hẳn.
Vẻn vẹn một tháng, Vân Lang bị đàn hặc bảy lần, toàn bộ tới từ Chủ Phụ Yển.
Nếu như dựa theo nội dung tấu chương trị tội Vân Lang thì ít nhất phải ngũ mã phân thây mới có thể tuyên bố chính nghĩa thắng lợi, nếu chém toàn bộ Vân thì sẽ là thắng lợi áp đảo của chính nghĩa.
Có điều khi toàn bộ tấu chương xuất hiện trong tay A Kiều thì chứng tỏ nó chẳng làm được trò trống gì.
“ Ngươi xem đi, toàn bộ nói tội của ta, còn lôi chuyện Đổng Quân ra nói ta không giữ phụ đạo.”
Vân Lang xem bản tấu chương đó, bên trên kể chuyện y và Đổng Quân xung đột rồi lợi dụng Trương Thang giết người, còn nói Đổng Quân oan uổng cực độ, trên đó nửa chữ A Kiều cũng không có, không biết nàng nhìn thế nào mà ra.
“ Không chỉ thế, tấu chương này còn nói chuyện liên quan tới Lý tiên nhân, nói Vân tư mã thi pháp giết ông ta, khiến cho Thượng Lâm Uyển bị mưa đá tập kích tổn thất thảm trọng, nói có yêu nhân vây quanh bệ hạ, phải mau chóng diệt trừ, cảnh cáo thiên hạ.” Đại Trường Thu cũng mở một bản tấu chương, vừa xem vừa giải thích cho A Kiều:
A Kiều thở dài một tiếng, dùng một cái tay chống gò má đỏ hây hây, ưu thương nói:” Ông ta điên à, ám chỉ năm xưa ta dùng vu cổ, chuyện này bệ hạ cũng quên rồi. Đúng là thứ vô dụng, rõ ràng biết biện pháp này chẳng thể lay chuyển địa vị của ta, vì sao vẫn làm thế? Nghe nói kẻ này gian xảo lắm mà.”
Đại Trường Thu cười khà khà:” Chỉ là dùng thủ đoạn cũ của thái tổ thôi, minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương, ông ta gần đây tính toán gả khuê nữ cho Tề vương Lưu Thử Xương, còn thỉnh cầu bệ hạ cho tới nước Tề làm quốc tướng nên mới đẩy bản thân vào thế không thể không đi.”
A Kiều lập tức lên tinh thần, nhổm dậy:” Tề vương có đồng ý không?”
“ Tất nhiên là có ạ.”
A Kiều cười khúc khích:” Vậy giúp ông ta thêm một chút.”
Vân Lang chau mày:” Làm thế e không ...”
A Kiều lườm y:” Hang sói xuất hiện con cừu non, hay thật, Đại Trường Thu, ngươi giữ hết toàn bộ tấu chương đàn hặc, Vân thị y chuyện xấu nhiều như lông trâu, xây bến tàu ở Vị Thủy, làm sơn cư ở Ly Sơn, chăn thả ở hoang nguyên, đều không oan uổng y, mời bệ hạ cân nhắc.”
Vân Lang giơ tay đầu hàng:” Được rồi, thần tán thành Tề vương cưới khuê nữ Chủ Phụ Yển.”
A Kiều bĩu môi dè bỉu:” Rõ ràng là tên xấu xa lại làm như vẻ đại thiện nhân, ngươi thử bỏ mặc Chủ Phụ Yển xem người ta có tới chém cả nhà không?”
Thực tế Vân Lang nghĩ tới cảnh Chủ Phụ Yển rời Vân thị cắt tai tặng mình là sởn gai ốc, đó là mối thù sinh tử, không cách nào hóa giải.
Lâm Truy nước Tề có 10 vạn hộ, chỉ riêng tô thuế đã hơn 24 vạn lượng hoàng kim, nhân dân giàu có hơn cả Trường An. Hai năm qua không biết sao không có lễ vật hiến lên, hoàng đế đang truy hỏi nguyên cớ, đoán chừng không lâu nữa sẽ có ý chỉ hạ xuống.
Vì là chuyện riêng của hoàng gia, nên người biết đa phần là người trong hoàng thất, Chủ Phụ Yển không có khả năng biết được những chuyện này.
Khi người hoàng thất đều bỗng dưng xa lánh Tề vương, Chủ Phụ Yến lại sán tới sẽ khiến hoàng đế tức giận là tất nhiên.
“ Tề vương sai ở chỗ trong tay có cái lợi muối, Lâm Truy là nơi lắm cá nhiều thóc, giống Thành Dương vương Lưu Hi, đều là chư hầu giàu có nhất, vậy mà hai năm liền không tiến cống, chuyện này không chấp nhận được. Thêm vào sớm nghe Tề vương và tỷ tỷ không thanh bạch, bệ hạ ra tay là tất nhiên, Chủ Phụ Yển vị tất không biết, ông ta tìm đường sống trong chỗ chết. Chỉ cần tới nước Tề làm quốc tướng, có thể nắm được điểm yếu của Tề vương để uy hiếp, ý đồ chẳng tốt lành gì.”
Đấy là lý do Vân Lang biết vài chuyện hoàng thất, A Kiều chẳng cố kỵ gì, cứ thích nói là nói, đôi khi muốn bịt tai vào cũng chẳng được, nhưng mà phải thừa nhận A Kiều phân tích có lý.
Đại Trường Thu thở dài:” Kỳ thực chỉ là cái cớ thôi, bệ hạ hai năm trước giết người quá nhiều, giờ chững chạc hơn, không giết người tùy tiện nữa, bắt đầu học dùng luật pháp xử lý tội nhân rồi.”
Đã nghe những lời như thế, dù không muốn cũng bị kéo xuống bùn rồi, Vân Lang đoán chừng đây là trò lão già âm hiểm Đại Trường Thu hiến kế cho A Kiều để trói chân mình vào lợi ích của Trường Môn cung.
Còn A Kiều nàng gọi Vân Lang tới vì Phú Quý trấn thôi, quốc gia đại sự không phải là thứ nàng bận tâm, chí ít không phải lúc này.