Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 374 - Q2- Chương 158: Mẫu Nghi Thiên Hạ.

Q2- Chương 158: Mẫu nghi thiên hạ. Q2- Chương 158: Mẫu nghi thiên hạ.

So với Vân thị thì cái bến tàu mà Phú Quý trấn vừa mới xây dựng lên to tới khiếp người.

Vẻn vẹn ba năm, người một dải Trường An đã quen dùng than làm chất đốt, với cư dân sống trong thành thị lớn mà nói, đốt củi vô cùng bất tiện, vẻn vẹn một điểm than dù ướt cũng đốt được đã tốt hơn củi nhiều.

Vì thế hai năm qua quy mô Phú Quý trấn lớn gấp năm lần.

Nếu như A Kiều cho phép vào núi khai thác than quy mô lớn thì Phú Quý trấn bây giờ lớn gấp mười cũng có thể, nhưng ý kiến của Vân Lang rõ ràng, than đá trong Ly Sơn không đủ đưa Phú Quý trấn thành ấp lớn.

Nói cách khác Phú Quý trấn tuyệt đối không thể coi than đá làm sản nghiệp chính, nếu không một khi than đá bị đào hết, không còn gì kiếm sống, nó sẽ quay lại là một hoang thành.

Hưng thịnh vì than đá cũng sẽ suy bại vì than đá, đó là chuyện quy luật kinh tế đã xác định sẽ xảy ra.

Nay dựa vào nhân lực vác than khống chế hữu hiệu tốc độ khai thác, kéo dài thời gian tồn tại của chợ than.

Còn về phần sản xuất ở nơi này không đủ toàn bộ người Trường An dùng thì không đáng lo, chỉ cần để người ta biết than đá là thứ tốt sẽ nhanh chóng có người phát hiện ra mỏ than khác thôi.

Khai thác than là công việc khổ cực, nhưng với dã nhân tay trắng mà nói là phương thức kiếm tiền nhanh nhất, ổn định nhất rồi, có thể giúp bọn họ trải qua giai đoạn gian nan nhất, hoàn thành tích lũy sơ bộ.

Trường Môn cung và Vân gia trang tử có đàn gia súc gia cầm lớn, cùng với tơ lụa, vậy là đủ duy trì sinh kế vẫn mỏng manh của Phú Quý trấn.

“ Sản nghiệp đóng thuyền, tạo xe của ngươi cũng nên sát nhập vào Phú Quý trấn.”

Nhìn mắt A Kiều và Đại Trường Thu sáng như mắt trộm, Vân Lang bật cười:” Nương nương không nghĩ tới tác dụng của người Tuyền Cơ Thành sao?”

“ Tác dụng gì?” A Kiều không hiểu:

“ Nếu như mở y quán thật lớn, dựa vào y quán hái thuốc, chế thuốc, cũng là sản nghiệp lớn. Nếu nương nương đem dược liệu quý như tam thất, nhân sâm tụ tập ở đây, thần dám đảm bảo nó sẽ thành sản nghiệp hấp dẫn nhất của Phú Quý trấn. Hơn nữa .... Nó sẽ là nguồn quyền lực lớn nhất của Trường Môn cung.”

A Kiều thục giục:” Nói mau.”

“ Nương nương, nhân gian có câu, cha nghiêm mẹ hiền, người thiên hạ coi bệ hạ là cha, cho nên mưa thuận gió hòa hay quyền sinh sát trong tay bệ hạ, còn nương nương nên làm mẹ hiền nuôi dưỡng vỗ về thần dân. Bệ hạ sắp đại chiến với Hung Nô, vì thế mà trở nên nghiêm khắc, lúc này nương nương càng nên tỏ ra nhân từ khoan dung. Nay y giả thiếu thốn, tại vùng nông thôn, bách tính một khi bị bệnh chỉ biết gửi gắm thần linh, tuy có công dụng an ủi, song chẳng chữa được bệnh. Nếu nương nương đem y dược tỏa khắp thiên hạ, cứu giúp bách tính thì người dù không còn là hoàng hậu nữa, vẫn là bậc mẫu nghi thiên hạ.” Vân Lang giọng êm như gió xuân:” Là thê tử cần hiền lương thục đức, cũng cần dung mạo đẹp đẽ, nhưng nương nương nếu là người mẹ thì không cần nữa, dù mặt đầy nếp nhăn cũng là nếp nhăn của mẹ hiền, càng thêm đáng quý mà thôi.”

Bốn chữ mẫu nghi thiên hạ thực sự làm A Kiều quá sức động lòng, khiến nàng ngồi ngây ra đó rất lâu không nói được gì, hoàn toàn chìm đắm trong ảo tưởng thành mẹ của vạn dân rồi.

Vân Lang thấy thế lặng lẽ lui ra.

Đại Trường Thu cũng sững sờ mất một lúc, sau đó gấp gáp đuổi theo Vân Lang, kéo ống tay áo y lại, hỏi gấp:” Phải làm sao mới được?”

Vân Lang lắc đầu:” Tài lực không đủ chỉ là nói xuông thôi.”

Nếu làm được tới mức Vân Lang miêu tả, không nghi ngờ gì công hiệu rõ ràng gấp mười cái Phú Quý trấn, địa vị của A Kiều trường tồn, hơn nữa không phải phụ thuộc vào hoàng đế. Đại Trường Thu không tiếc tiền:” Toàn bộ tích góp bao năm của Trường Môn cung đủ chưa?”

“ Nhìn khắp thiên hạ vẫn như muối bỏ biển thôi.”

“ Vậy phải bao nhiêu mới đủ?”

“ Vẻn vẹn giai đoạn đầu cần phải xây dựng y quán, hiệu thuốc ở Trường An không dưới nghìn nhà, hơn nữa lại không thể lấy lợi nhuận làm mục đích, nói cách khác việc vận hành cần tài lực Trường Môn cung duy trì, hơn nữa không phải làm một hai năm, hai ba chục năm mà là mãi mãi, để người bị bệnh không phải đau đớn chịu đựng trên giường, chết trong cống rãnh ...”

Đại Trường Thu chỉ vừa mới nghe đã liên tục lắc đầu:” Khó, khó!”

“Đương nhiên là khó phải khó, nhưng càng khó càng thể hiện được tấm lòng của nương nương, hiệu quả càng tốt.” Vân Lang ung dung nói: “ Người phi thường làm việc phi thường, chỉ cần làm rồi, bất kể làm tới mức nào, nương nương đều sẽ thành điển hình phụ nhân thiên cổ, được bách tính kính ngưỡng, dù mặc áo vải thô, ăn cơm hẩm, vẫn là người tôn quý nhất trên đời.”

Đại Trường Thu cắn răng hạ quyết tâm:” Vậy hãy bắt đầu ở Phú Quý trấn trước.”

Vân Lang nhắc nhở:” Chuyện này phải hết sức chú ý, không để nó thành thứ hại dân, phải thực hiện, giám sát ra sao đều cần suy xét cẩn trọng, công công cứ thong thả cân nhắc, chớ nóng vội mà làm chuyện tốt thành xấu.”

Chắp tay tiễn Vân Lang đi xa, Đại Trường Thu vẫn hưng phấn không thôi, ông ta thấy chủ ý vừa rồi của Vân Lang quá sức tuyệt vời, vội vàng quay lại cùng A Kiều thảo luận.

Vân Lang về nhà, tâm tình cũng rất tốt, dù sao giúp bách tính mắc bệnh có nơi chữa trị luôn là việc tốt, cảm thấy bản thân vĩ đại cao lớn hơn hẳn.

Mặc dù y giả Đại Hán không đáng tin, thuốc men họ làm ra cũng cực kỳ đáng nghi, nhưng chỉ cần từ từ thăm dò, từ từ phát hiện, thế nào cũng tìm ra cách chữa trị tốt.

Chưa nói gì xa vời, khuyến khích y thuật phát triển, một khi bản thân hay người trong nhà mắc bệnh còn có chỗ mà trông vào, tuy trong nhà có mấy y giả cao minh, nhưng sao bằng tập trung trí tuệ cả thiên hạ.

Đang suy nghĩ miên man thì ngửi thấy mùi gạo nấu thơm lừng, ngửi ngửi theo nguồn thì ra Tống Kiều nấu cơm trong ống trúc, cơm gạo không phải món phổ biến ở Trường An, nấu cơm trong ống trúc càng khó thấy một lần.

Thứ cơm như cao lương ăn vào miệng mà thơm ngát, thêm vào rau dại phơi khô mùa thu, nhai rất thích.

Vân Lang ăn ngon lành, Vân Âm và Hoắc Quang thì phản ứng không tốt, dù Tống Kiều rưới thêm nước thịt vào bát cơm, chúng vẫn không thích.

Vân Âm thì còn có thể tìm nhũ nương đòi bú, Hoắc Quang không có nhũ nương, nên hâm mộ nhìn Vân Âm bù chùn chụt, chảy cả nước dãi.

“ Tiểu Quang, ăn cơm!”

Vân Lang quát một tiếng, Hoắc Quang giật nảy mình, không nhìn Vân Âm bú nữa, cúi đầu ăn cơm.

“ Hôm nay tâm tình phu quân có vẻ rất tốt.” Tống Kiều ăn cơm, thuận miệng hỏi:

“ Liên quan tới nàng đấy.”

“ Liên quan tới thiếp sao?”

“ Đúng thế, hôm nay ta đã thuyết phục được Trường Môn cung xây dựng y quán, hiệu thuốc khắp thiên hạ, hơn nữa còn làm như một loại phúc lợi, sẽ mau chóng có y quán không thu tiền cứu trợ bách tính khắp thiên hạ rồi.”

Tống Kiều đặt ngay bát cơm xuống, hớn hở hỏi:” Có chuyện tốt vậy sao?”

Vân Lang thở dài:” Hết cách, dù nàng hay Tô Trĩ, Dược bà bà đều giống nhau, nếu như gặp người bệnh không có tiền, chẳng lẽ nàng không chữa nữa?”

“ Tất nhiên là vẫn chữa, tiền là chuyện nhỏ, mạng người mới quan trọng.” Tống Kiều trả lời rất kiên định:

Vân Lang nhún vai:” Thấy chưa, ta biết nàng sẽ trả lời như thế, vì vậy là hiến kế với A Kiều nương nương, thuốc men do Trường Môn cung cung cấp, còn các nàng chỉ cần lo cứu người là được. Nếu không để các nàng kinh doanh y quán, sớm muộn cũng đóng cửa phá sản thôi.”

“ Phu quân thật chu đáo, thiếp không gả nhầm người.” Tống Kiều ôn nhu nhìn Vân Lang một lúc bặm môi lấy một cuộn gấm trong lòng ra:” Phu nhân nhận đi, coi như thiếp chưa thấy.”

Bình Luận (0)
Comment