Vân Lang không nhận lấy ngay, y cảm giác giọng điệu Tống Kiều khác thường ngày, cẩn thận hỏi: “ Đây là cái gì?”
Quả nhiên giọng Tống Kiều cao hơn mấy phần: “ Phu quân cứ xem đi rồi sẽ biết, của một oán phụ viết đấy, đang thương, bỏ tâm tư ra viết, lại không dám đưa, chỉ dám đặt trong hộp lễ vật.”
Vân Lang chột dạ, hiểu ngay thư gấm của ai, không mở ra xem, cười gượng:” Người ta viết cho nàng xem, đâu phải cho ta.”
“ Viết cho thiếp, thật sao, chàng xem bài đoản ca này, tình chân ý thiết, ai oán tuyệt luân, thiếp làm gì có tình nhân nào văn tài cao siêu như vậy.” Quả nhiên ghen là thiên tính, một nữ tử ôn nhu dịu dàng như Tống Kiều mà cũng nói ra những lời chua như vậy, còn khẽ ngâm:
Trắng như tuyết trên núi,
Sáng như trăng ở trong mây.
Nghe lòng chàng có hai ý,
Nên thiếp quyết cắt đứt.
Ngày hôm nay nâng chén sum vầy,
Sớm mai đã đưa tiễn nhau ở bên sông.
Đi lững thững trên dòng nước,
Nước cứ chảy xuôi mãi từ đông về tây (mà không quay về)
Vân Lang vốn ăn no rồi, vẫn cứ cầm bát cơm lên, dùng cơm bịt miệng, thế là không phải nói nữa.
“ Phu quân sao không nói gì?”
Vân Lang bị cướp mất bát cơm, đành cười khổ giải thích chuyện không biết giải thích bao lần rồi:” Khi đó ta và Trác Cơ đều có tâm sự riêng, thời gian, địa điểm, hoàn cảnh vừa vặn, vì thế mà có Tiểu Vân Âm, không ai tính toán lâu dài.”
Tống Kiều phát hiện Hoắc Quang đang dựng lỗ tai lên nghe người lớn nói chuyện, bợp đầu nói một cái:” Mau ăn đi, hôm nay còn chưa viết chữ xong đấy.”
Hoắc Quang tức thì gần như nhét luôn cái đầu vào bát cơm không dám ngẩng lên nữa.
“ Sau này Vân Âm là trưởng nữ của thiếp, ai hỏi cứ thế trả lời.”
Nhìn Tống Kiều xoay lưng bỏ đi, Vân Lang vừa thở phào đồng thời da đấu ngưa ngứa, đưa tay gãi gãi đầu. Rõ ràng là mình đã chọn lão bà hiền như hươu rồi, sao thoắt cái đã biến thành báo cái chứ? Trác Cơ đúng là hại người không nhỏ, tình cảm của nàng với mình có tới mức đó, vậy mà lại làm như thương tâm đau khổ cùng cực lắm ...
Năng lực hành động của A Kiều cực mạnh, khi Vân Lang còn đang đau đầu vì phiền toái nho nhỏ do Trác Cơ gây ra thì một tòa lầu các đã được trang trí xong, dựng lên giữa ngã tư phồn hoa nhất của Phú Quý trấn.
Tấm biển ở cửa cực lớn, bị lụa đỏ rực che kín, không biết là viết gì, riêng bài trí xa hoa đã khiến người dân tụ tập bàn tán rồi.
Tô Trĩ mặc thứ y phục kỳ quái có cái túi lớn ở bụng, chắp tay sau lưng đứng trước đại môn, kiêu ngạo nhìn đám đông sau đó đi vào.
“ Hả, chủ sự là một tiểu nữ tử?” Đám đông thấy tiểu cô nương đó đứng bên trong chỉ huynh mấy phó nhân chạy qua chạy lại thì xôn xao:
“ Có phải mua than không? Vân thị đã hại chúng ta thêm thảm rồi, nếu thêm Trường Môn cung thì sống làm sao?”
“ Hay tìm Quách đại hiệp, mới ông ấy nói cho chúng ta, nếu Trường Môn cung mà cũng mua bán than, chúng ta chỉ còn đường ăn than mà sống.”
“ Tìm Quách đại hiệp làm gì, đây là Trường Môn cung, đâu phải Vân thị ...” Người có kiến thức hơn thì đã chuẩn bị đi nơi khác kiếm ăn rồi, Vân thị có khi còn nể mặt Quách đại hiệp đôi phần, A Kiều quý nhân chẳng thèm nhìn một cái:
“ Trường Môn cung không mua bán than, cũng không tranh lợi với dân, nơi này mở một y quán, một hiệu thuốc, do quý nhân thương bách tính, giúp bách tính giải trừ nguy nan. Ta còn nghe nói ở đây khám bệnh không thu tiền, mua thuốc chỉ lấy tiền gốc, hơn nữa tiên sinh khám bệnh còn do quý nhân mời từ Tuyền Cơ Thành tới, sau này Phú Quý trấn chúng ta có phúc rồi.”
Một giọng trầm khàn đầy sức hút vang lên, tức thì thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, đám đông đang nhốn nháo lập tức yên ắng hẳn, vừa nghe xong lại lập tức sục sôi.
“ Quách đại hiệp, thực sự như vậy sao?”
“ Quách đại hiệp, lão mẫu của ta có thể nhờ cao nhân xem bệnh cho không?”
“ Quách đại hiệp ...”
Đông Phương Sóc đứng ở cửa nha môn nhìn đám đông xúm xít cung quanh, mỉm cười trở về.
Có Quách Giải ở đây, hắn không cần học Thương Ưởng dựng cột gỗ cũng có thể khiến bách tính tin tưởng lời quan phủ.
Nội trạch quan nha, Đại Trường Thu yên tĩnh ngồi sau bàn thấp nhắm mắt dưỡng thần, đợi Đông Phương Sóc tới, lấy ra cuốn thẻ trúc đầy tới:” Sau này bảo Quách Giải làm theo điều ghi trên đó là được.”
Đông Phương Sóc cảm thán:” Quan phủ ban bố hình phạt thì bách tính không dám không tin, còn ban bố chính sách có lợi thì họ bàn tán. Lòng người thật kỳ quái, họ thà tin một du hiệp chứ không tin quan phủ thực sự.”
Đại Trường Thu nhướng mi thọ:” Đó là điều hiển nhiên, người thường thấy quan phủ là thấy lao dịch, phú thế, biên luyện, ai chả mong cả đời không gặp phải quan phủ. Cái tên Quách Giải này hữu dụng đấy, nên dùng sao cho tốt.”
Điều này Đông Phương Sóc tán đồng, trước kia hắn vốn không nhiệt tình tham gia kế hoạch của Vân Lang lắm, giờ hiệu quả quá tốt. Thời gian qua Quách Giải ngày ngày làm việc thiện, Phú Quý trấn nhờ có hắn giúp đỡ tranh đấu vào hào cường mà giữ được yên bình:” Rất nhiều hào hiệp mộ danh Quách Giải mà tới, được huyện nha thu nhận, cho họ quan chức, tức thì thay đổi rất nhiều, trước kia chỉ nghe Quách Giải, nay lấy luật pháp làm cán cân. Vài năm nữa không cần Quách Giải cũng được.”
Đại Trường Thu xua tay:” Y quán hiệu thuốc về sau không chỉ ở Phú Quý trấn, chỉ cần là châu huyện của Đại Hán đều sẽ có, ân đức hoàng gia sẽ phái phát tán tới mỗi một tấc đất.”
“ Kế mưu này mới là kế mưu thực sự, hao phí không nhiều mà lấy được lòng bách tính, hữu dụng hơn cả đại quân chinh phạt.”
Ba ngày tiếp theo đó Quách Giải không ngừng tuyên tuyền ra ngoài A Kiều muốn lập y quán trên toàn thiên hạ, cũng tuyên truyền Trường Môn Cung chiêu nạp lượng lớn y giả, ai được thu nạp cả đời không lo cơm áo.
Phải nói rằng kênh tin tức của giới giang hồ hữu dụng hơn quan phủ nhiều, lời Quách Giải cũng hiệu quả hơn cáo thị của quan phủ, khi tin tức này đã truyền khắp Quan Trung, mọi người háo hức bàn tán chờ đợi y quán mở ở chỗ mình thì quan phủ mãi mới ra thông báo, chứng mình lời những du hiệp nói là sự thực.
Thế là có vô số du y ngày đêm đổ tới Thượng Lâm Uyển.
Bất kể ở thời đại nào thì y giả đều là nhân tài chuyên môn, cơ bản là không lo cơm áo, vì thế nếu ai không ngại gian khổ tới Trường Môn cung chỉ vì kiếm chức vị có cơm ăn áo mặc thì bản lĩnh rõ ràng chưa đủ.
Vì thế khâu bồi huấn là không thể thiếu.
Vân Lang không biết A Kiều an bài ra sao, có điều nhìn thấy thời gian qua hoạn quan trong cung ra vào liên tục, nhấc vạt áo mà chạy thì biết A Kiều vô cùng chú tâm.
Tổng thể mà nói mở vô số y quán miễn phí là một mộng tưởng, đó là cơ cấu cực kỳ lớn, bất kể tinh giản ra sao thì cũng không phải một nơi nho nhỏ như Trường Môn cung có thể thúc đẩy được, Lưu Triệt cũng sẽ không để thế lực Trường Môn cũng tăng trưởng tới mức độ đó.
Y vẻn vẹn chỉ cho một mộng tưởng, giải quyết khó khăn của đám Tống Kiều, Tô Trĩ, mới là mục đích chính của y.
Đoán chừng sẽ phải đi ít nhất một năm, Vân Lang cần trù tính trước, làm ra động tĩnh lớn như thế để che dấu y quán mới mang tính chất bệnh viện hoàn toàn khác biệt với toàn bộ y quán ở Đại Hán.