Trường Bình, Vệ Thanh sở dĩ thích ở Vân thị có nhiều nguyên do, song không thể không nói tới một nguyên nhân là vì người trong trang đều khỏe mạnh.
Đây là điều quan trọng, ở cái thời đại mà một cơn gió lạnh có thể lấy mạng người này, sức khỏe với huân quý mà nói cực kỳ quý giá.
Vân Lang không có nhiều thời gian quan tâm chuyện Trường Môn cung đang làm, vì y bị Đồng Trọng Thư quấn lấy như quỷ đòi mạng, đâu còn tinh lực làm gì khác.
Một ông già đầu bạc ngày ngày không quản ngại vất vả từ Phú Quý trấn tới Vân thị, không uống trà thơm, không ăn bánh ngọt, chỉ thích tranh biện với Vân Lang, làm người ta vô cùng mệt mỏi.
“ Vân thị không can thiệp vào chính sự, nếu được, ta tình nguyện cả đời không gặp bệ hạ.” Vân Lang không thể không tuyên bố lập trường, dù sao Lưu Bị cũng chỉ ba lần tới nhà cỏ thôi còn lão phu tử đã tới Vân thị năm chuyến, không thể không nể mặt:
“ Nếu tương lai để ngươi tiếp nhận vị trí cự tử, ngươi thấy sao?” Đổng Trọng Thư mặt không đổi sắc nói:
“ Nho gia mà cũng có cự tử giống Mặc gia sao?”
“ Có, tất nhiên là có.”
“ Không nên có thì tốt hơn, có lẽ nên tôn sùng người đã chết lên hàng đầu cũng được, chúng ta cứ có một chí thánh tiên sư là đủ rồi.”
“ Vân thị cẩn thận quá mức rồi đó.”
“ Cẩn thận có gì không tốt, tối đa đi chậm một chút thôi, nhưng vững vàng, không lo va vấp. Với Vân thị mà nói, suy nghĩ phú quý cầu trong nguy hiểm là tuyệt đối không chấp nhận được.”
Bàn tay đặt trên đùi của Đổng Trọng Thư bất tri bất giác siết lại thành nắm đấm, từ từ đứng lên, giọng cũng lớn dần:” Sinh linh thiên hạ ...”
Vân Lang không đợi cho uy thế của ông ta đạt mực cao nhất, cắt ngang luôn:” Sinh linh thiên hạ quá nhỏ bé yếu ớt, họ không chịu được bất kỳ biến hóa lớn nào, với họ, biến hóa tốt hay xấu đều là tai nạn, chỉ có sống được thì họ mới có thể dần dần tìm ra con đường của mình. Người thực sự duy trì cái thiên hạ này là bách tính, chứ ông phải ngài hay ta, bọn họ không có trí tuệ, không có tầm nhìn, nhưng đây là thế giới của họ, mỗi cá nhân có suy nghĩ của mình, lựa chọn theo ý nguyện của mình. Chúng ta có thể đề xuất, có thể đưa cho họ những con đường để lựa chọn, không thể lựa chọn thay họ.”
Đổng Trọng Thư trầm giọng:” Kẻ ngu xuẩn trong thiên hạ nhiều như thế …”
“ Vậy thì phải giáo hóa, căn bản của Nho gia chẳng phải là giáo hóa sao, nếu chúng ta giảm bớt tham gia đấu tranh trên triều, một lòng giáo hóa bách tính, một khi dân trí được khai mở, bất kể nhu cầu nào của họ sẽ do họ tự đi lấy.” Vân Lang tự tin nói:” Vân thị đang làm như thế, ta muốn dùng mười năm giáo hóa con cháu, mười năm sau ông sẽ thấy, Vân thị ta từ trên xuống dưới không ai là bạch đinh, một người cha biết chữ, một người mẹ biết chữ, không lý do gì lại dạy đứa con không biết chữ. Hãy nghĩ xem khi toàn thiên hạ đều biết chữ sẽ thế nào?”
Nhân sinh quan của Vân Lang sớn được tôi rèn tới vững vàng không thể phá vỡ rồi.
Trong tương lai hai nghìn năm sau, vô số làn sóng tư tưởng dồn dập đổ tới khiến con người hoa cả mắt, cho nên dù Đổng Trọng Thư cao thượng ra sao, xuất phát điểm tốt thế nào, lời ông ta nói đều là tin tức quá hạn, chẳng đả động được Vân Lang.
Tàn khốc với những nhân vật lớn trong lịch sử không hề sai, điều đó khiến họ sinh lòng cảnh tỉnh, dù chỉ là một chút, hậu thể cũng hưởng thụ không hết.
Bóng lưng già nua của Đổng Trọng Thư khuất khỏi tầm nhìn của Vân Lang, đoán chừng giống như mấy lần trước, lại chắp tay sau lưng đi bộ trên hoang nguyên ngửa mặt hỏi trời.
Trẻ con khóc quấy dễ làm người ta phát điên, nhất là Vân Âm, khi nó không vui là há miệng thật to gào khóc, lại còn lăn lộn, ném đồ bừa bãi. Theo lý mà nói, phương thức xử lý chính xác nhất là mặc kệ, đợi nó khóc chán rồi sẽ thôi, nói không chừng còn sửa được cái thói xấu.
Nếu đứa bé này mà là con của Hoắc Khứ Bệnh, Vân Lang sẽ làm thế, y sẽ đối xử lý trí ở lập trường lão sư, vấn đề là Vân Âm là con y, vì thế lý luận chẳng có tác dụng gì, chỉ biết luống cuống bế khuê nữ lên, miệng kêu ê a dỗ con.
“ Phu quân không nên chiều con như thế.” Tống Kiều rõ ràng đứng ở lập trường người ngoài, dù sao đứa bé này không phải con nàng, muốn nàng suy xét ở góc độ mẫu thân thì quá ép buộc:
“ Để sau này đi, con khóc dữ quá, lỡ cổ họng làm sao thì không tốt.” Vân Lang vừa rung rung dỗ dành Vân Âm vừa đáp, tỏ ý kết thúc chủ đề này:
“ Chàng thích trẻ con lắm sao?”
“ Đương nhiên, chỉ cần là con của ta thì càng nhiều càng tốt.”
“ Vậy con người khác thì không thích à?”
“ Chỉ cần nàng không sinh ra con người khác thì trẻ con nhà khác ta cũng thích.”
Vân Lang đang phiền lòng vì Vân Âm cứ khóc mãi, nói một câu không suy nghĩ thế là sinh ra cãi vã, Vân Âm nhìn thấy mẫu thân miệng la hét lại còn rơi nước mắt, thế là há miệng cười khanh khách.
Tuần trăng mật vậy là kết thúc sớm rồi.
Đã cẩn thận lựa chọn lão bà vậy rồi, rốt cuộc vẫn là có vó vấn đề, cưới vợ ầy à, đôi khi cũng giống mua vé số lắm.
Còn tuần trăng mật của Hoắc Khứ Bệnh thì kết thúc lâu rồi, thành quả là khiến hai nữ nhân mang thai, một là Trương Oánh, một là tỳ nữ, khi Dược bà bà thông bao tin tức này hắn há miệng cười dài một tràng.
Ngày hôm sau chuyển vào quân doanh ở luôn không về nữa.
Cái thứ không kiếp đó sống mục đích rõ ràng đến rợn cả lạnh cả người.
Tào Tương cũng cưới Nữu Nữu rồi, nhưng Nữu Nữu không phải là chính thê, mà là bình thê, Vân Lang không biết chính thê với bình thê là cái gì, càng không biết hắn thành thân khi nào, đến hôn lễ cũng chả có, chẳng thông báo, chẳng mời ai ...
Vậy là cưới chui rồi, nhưng Tào Tương đắc ý lắm:” Thành thân được là tốt rồi, nếu không Nữu Nữu lộ rõ cái bụng bầu thì nàng không sống nổi nữa.”
Vân Lang nhớ có lần hắn tuyên bố khiến Nữu Nữu có thai để ép mẹ mình đồng ý, không ngờ làm thật:” Bệ hạ có đồng ý không?”
“ Đồng ý rồi, bệ hạ đóng cửa lại, sau đó đánh ta một trận, ra tay nặng lắm.” Tào Tương vỗ ngực:” Giờ ta không sao nữa, có thể đi Bạch Đăng Sơn tử chiến rồi, dù chết ta cũng không nợ nần gì ai nữa.”
“ Ngươi muốn chết thì đi mà chết, ta và Khứ Bệnh, A Cảm không muốn chết, còn muốn về thăm con.”
Hoắc Khứ Bệnh đang uống rượu gật đầu phụ họa:” Đúng thế, tình hình ở Bạch Đăng Sơn tuy hiểm ác, nhưng chưa nguy cấp tới mức ấy.”
Lý Cảm cũng nói:” Phụ thân, ca ca ta đều đã tới Bạch Đăng Sơn, ai cũng bình an trở về đó thôi.”
Tào Tương lắc đầu:” Số ta vốn xui xẻo từ nhỏ.”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn cái vẻ ủ dột của hắn mà bực mình co chân đạp luôn:” Ngươi sắp chết tới nơi còn gặp được A Lang, A Lang cũng nói với ta là không chắc chữa được cho ngươi, vậy mà ngươi còn ngồi đây cằn nhằn, nếu số ngươi xui xẻo thì lúc này bọn ta đi thắp hương cho ngươi rồi.”
Tào Tương nghe thế phấn chấn hẳn:” Hình như đúng là thế thật đấy, từ khi gặp A Lang ta may mắn hẳn, A Cảm, rượu.”
Lý Cảm rót rượu cho hắn, rồi tuyên bố:” Lão bà ta cũng có thai rồi.”
Ba tên đồng loạt reo hò chúc mừng, Hoắc Khứ Bệnh uống cạn chén rượu cười dài:” Vậy là trong nhà đã an bài xong, băng tan chúng ta lên đường, cạn!”