Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 377 - Q2 - Chương 161: Sắp Phải Đi Rồi.

Q2 - Chương 161: Sắp phải đi rồi. Q2 - Chương 161: Sắp phải đi rồi.

Thế nhưng lần này không ai hưởng ứng Hoắc Khứ Bệnh, cả ba nhìn hắn như nhìn thắng ngốc, Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày bất mãn:” Các ngươi không muốn lên đường sớm à?”

Lý Cảm lắc đầu ngay:” Ai mà muốn, đi càng sớm vị trí trú quân càng tệ, chưa kịp thích ứng đã phải lên chiến trường rồi, không tốt, đợi hoa hạnh nở mới đi, dọc đường bớt vất vả, lại có thời gian chuẩn bị. Không phải đã hẹn trước rồi à, ngươi sốt ruột cái gì?”

Vân Lang không hiểu nhìn quanh:” Giải thích cho ta nghe xem, không phải đi sớm thì chọn chỗ tốt à?”

“ Ngươi đến sớm nhất tất nhiên sẽ thay cho đội quân đã phải chiến đấu vất vả nhất lùi về nghỉ.” Lý Cảm ngăn cản Hoắc Khứ Bệnh muốn đưa chân đá:” Hai bên Bạch Đăng Sơn có Trường Thành, phía trước còn có Trường Thành đất, năm xưa phụ thân ta lập uy nhờ bức tường đất đó, khi đó ông ấy chỉ là khúc trưởng, thống lĩnh 562 người, còn sống chưa tới 70. Phụ thân ta nói, nếu tới Bạch Đăng Sơn thì thế nào cũng phải tránh đoạn tường đất đó, nó vốn dùng để ngăn cản bò dê của Hung Nô, càng ngăn Hung Nô về thảo nguyên, nên chiến sự thảm liệt ở đó.”

Vân Lang càng không hiểu:” Hai bên đều là đường lớn, sao Hung Nô lại đâm đầu vào làm gì.”

“Mộ Mạo Đốn ở đó.” Hoắc Khứ Bệnh lạnh nhạt nói:

Lý Cảm giải thích thêm:” Mạo Đốn coi trận chiến ở Bạch Đăng Sơn là đỉnh cao sự nghiệp, vì thế trước khi chết mới đặt mộ ở quanh Bạch Đăng Sơn, nghe nói dùng tới ba mươi vạn người đào mộ, an táng xong có mười vạn chiến mã chạy qua ba ngày, sau đó có người trải cỏ, ba năm sau không ai biết mộ ở đâu nữa.”

“ Thái tổ Cao hoàng đế bị nhục trong tay Mạo Đốn, cả Văn hoàng đế cũng thế, nên ai ai cũng muốn đào xác quất roi trả thù. Người Hung Nô có thể không bận tâm tới Mạo Đốn, nhưng không chấp nhận để Mạo Đốn bị quật xác, nên dù không muốn cũng phải ngăn cản quân ta tìm được mộ Mạo Đốn.”

Vân Lang nghe vậy bất giác nhìn hoàng lăng cao lớn quá cửa sổ.

Thật khó tin là ở Đại Hán không ai biết vị trí lăng mộ Thủy hoàng đế, nếu hoàng đế nhà Hán mà lấy tinh thần tìm mộ Mạo Đốn ra để tìm lăng mộ Thủy hoàng đế thì hẳn sớm tìm ra rồi.

Nhưng Vân Lang ngầm để ý rồi, người Hán có vẻ không nhiệt tình mấy, cứ như Thủy hoàng đế với họ mà nói đã là lịch sử xa xôi lắm rồi, không quan trọng nữa, quên thì quên chẳng sao.

Điều đó thật là lạ.

Bất kỳ ai tới Vân thị, Vân Lang đều chú ý, chỉ cần họ tỏ ra có chút hứng thú nào với ngọn đồi đất kia, y sẽ biết ngay.

Toàn bộ dã nhân sinh sống quanh đây kỳ thực từ lâu đã thành tai mắt của Vân Lang, chuyện xảy ra trong ngọn núi này sẽ tới tai y.

Đàn lợn rừng sống trong hẻm núi kia năm nay có ba mươi hai con lợn nhỏ sinh ra, đôi báo trên núi mất một đứa con, con gấu lớn sống ở hốc cây năm nay không tìm được phối ngẫu thích hợp cứ kêu cả đêm, đàn sói trắng sau núi tiếp nhận thêm hai con sói mới, y đều biết hết.

Dã nhân ở Thượng Lâm Uyển hạ sơn có ý nghĩa lớn với Đại Hán, theo tính toán của quan phủ, toàn quốc còn có ba thành nhân khẩu là dã nhân ẩn náu, nếu toàn bộ bọn họ xuống núi sẽ giúp quốc gia tăng thêm lượng nhân khẩu cực lớn.

Phía dưới Ly Sơn chôn cất một vị cự bá, không ngờ dưới Bạch Đăng Sơn cũng chôn một vị cự bá của thời đại.

Bốn người rốt cuộc thống nhất được thời gian lên đường liền giải tán về nhà chuẩn bị.

Vân Lang đã chuẩn bị hết rồi, lên đường lúc nào cũng được, một mình bế Tiểu Vân Âm đi dạo quanh trang, càng nhìn càng lưu luyến.

Tình cờ thấy Hồng Tụ đang chỉ dẫn hai tiểu cô nương lau dọn, bây giờ trông qua so với Tống Kiều càng giống đại phụ của Vân thị, tuy tuổi còn nhỏ đã tạo nên cái uy của riêng mình.

Không phải bảo nó ở nhà tác oai tác quái ra sao, mà vì chỉ cần không phải lúc hầu hạ Vân Lang, đi tới đâu cũng có bốn tiểu cô nương mặc cung trang sau lưng, được dạy bảo tới không còn cảm tính cá nhân, đó là ban thưởng của Lưu Triệt.

Mi như họa, mắt lại lạnh như băng, cũng vô hồn giống khúc gỗ không sinh khí.

Tống Kiều không hề thích mỹ nhân trơ như gỗ, nàng cũng rất kỵ húy những tiểu cô nương đó ở trong nội trạch Vân thị, nhưng chẳng thể trả về, vì thế giao hết cho Hồng Tụ.

Còn về Tiểu Trùng, nàng kiên định cho rằng tính khí mình không tốt, nói không chừng đánh chết hết bọn họ.

Đối với những tiểu cô nương đứng cũng có thể ngủ được, Vân Lang làm sao có hứng thú nổi, may mà hai ma ma cao tuổi lại rất hiền hòa, không tỏ ra cao hơn người một bậc, chỉ là tuy khuôn mặt tươi cười trông rất ưa nhìn, nhưng đôi mắt trơ trơ không chớp lấy một cái rất quỷ dị.

Quy củ hoàng cung nghiêm ngặt, còn ở Vân thị thì không mấy quy củ, Tiểu Trùng đi đường như tên bắn thiếu chút nữa làm mấy người ở hoàng cung tới giật mình chết, về phần ăn vụng đồ của Vân Lang thì cũng chỉ Tiểu Trùng dám làm ...

Trong nhà nuôi một con hổ lớn, điều này nằm ngoài tưởng tượng của cung nhân, nhất là thấy Vân Âm ôm đầu con hổ, còn há miệng cắn tai nó, bọn họ sợ nhũn hết cả chân.

Hai tên ngốc Mạnh Đại, Mạnh Nhị đều biết người trong cung tới không đắc tội được, gặp phải giữa đường là tránh đi. Chuyện tên ngốc cũng biết thì người khác làm sao không hiểu những người kia tới Vân thị có sứ mệnh?

Lưu Triệt cường thế không che dấu điều này, cứ mười ngày lại có hoạn quan tới nói chuyện với sáu cung nhân.

Hoàng đế đường đường chính chính nói với Vân thị là đang giám sát họ, chỉ cần sáu nữ tử đó sống khỏe mạnh ở Vân thị, chứng tỏ Vân thị không có ý đồ gì.

Bốn tiểu cung nữ còn đỡ, sau khi tới Vân thị một thời gian khôi phục được chút nhân tính, khi đói biết xuống bếp kiếm cái ăn, còn hai ma ma lớn tuổi thì trông có vẻ hiền hòa, bên trong thế nào khó nói.

Nói bọn họ là ma ma nhiều tuổi chứ thực chất mới hai mươi mấy thôi, còn chưa tới ba mươi, đặc điểm lớn nhất của họ là xinh đẹp, vóc người đầy đặn. Chỉ cần nhìn dung mạo nhìn ngực nảy nở là biết lựa chọn theo theo dáng vẻ của Trác Cơ.

Khả năng Lưu Triệt cho rằng Vân Lang sở thích khác người, thích phụ nhân có tuổi một chút.

Chính vì nguyên nhân đó Tống Kiều không cho hai ma ma kia gặp mặt Vân Lang.

Vân Lang tự nhận rằng không phải quỷ đói trong sắc giới, chỉ là không ai tin, có Trác Cơ mà minh chứng sống, dù A Kiều cũng thấy hoàng đế làm rất chính xác.

Vì Vân Lang mỗi lần gặp nàng, ánh mắt cũng không thành thật.

Thân là nam chủ nhân, Vân Lang cũng tiếp xúc với mấy nữ tử đâu, thường ngày có Hồng Tụ và Tiểu Trùng, thi thoảng gặp Tô Trĩ đang vô cùng bận rộn, A Kiều thuộc phạm trù khác rồi, còn Lưu Bà thì Tống Kiều không coi là nữ nhân.

Tóm lại là ở Vân thị giờ có sáu nữ nhân khiến người ta phiền lòng.

Quan Trung nhiều tuyết, năm nay càng nhiều, một trận tuyết lớn đã đoạn tuyệt mọi giao thông ra vào, tuyết cũ chưa tan, tuyết mới đã xuống, gần như cô lập toàn bộ Vân gia trang tử.

Vân Lang lật xem văn thư Bạch Đăng Sơn mà Hoắc Khứ Bệnh đưa tới, Đại Vương thì dựa vào lưng Vân Lang ngủ tít mù.

Ghi chép trên văn thư đơn giản, bản đồ chẳng có tính tham khảo, người thời này thói quen ghi chép vắn tắt làm Vân Lang chẳng sao từ chi tiết mà đánh giá tình hình.

Điểm này Vân Lang phải phục Lưu Triệt, không hiểu sao hắn cai quản cả quốc gia to lớn chỉ bằng những thứ mô hồ qua loa thế này.

Chẳng trách mà khi Sử ký của Tư Mã Thiên xuất hiện được hậu nhân tôn là tỉ mỉ chi tiết, tuyệt phẩm của sử gia.

Điều này là do trình độ văn hóa thấp thảm hại của người Hán, phàm là người viết được văn tự lưu loát một chút đã được xưng là sĩ nhân, mà sĩ nhân thì không phải vào trong quân phục dịch.

Thế nên trình độ văn hóa của tướng lĩnh Đại Hán thì không còn lời nào mà bình phẩm nữa, Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm kỳ thực chỉ vừa đủ đọc sách viết văn thư, đem so với thứ mãng phu như Công Tôn Ngao đã cao hơn không biết bao nhiêu lần mà kể.

Loại mổ lợn như Phàn Khoái, mù chữ như Quán Phu mà cũng thành tướng quân, hầu gia là hiểu không nên hi vọng gì ở văn hóa quân đội Đại Hán.

Kỵ đô ủy chắc chắn là quân đội có trình độ văn hóa cao nhất rồi, vì Vân Lang thà trở mặt với Hoắc Khứ Bệnh cũng bắt hắn phải giảm thiểu thời gian huấn luyện để quân tốt học chữ.

Nói tới quyền lực lúc phi chiến đấu, Vân Lang không thua kém gì Hoắc Khứ Bệnh, y kiên trì thì Hoắc Khứ Bệnh cũng phải chịu nhún.

Tất nhiên Vân Lang dạy họ biết chữ không phải dạy chung chung, mà có trọng điểm.

Con người chỉ cần biết chữ rồi là tầm mắt sẽ rộng mở hẳn ra, thường ngày Hoắc Khứ Bệnh giảng giải chiến thuật, phối hợp phải dùng gậy uy hiếp. Khi bọn họ biết chữ rồi, hiểu được nhiều thuật ngữ thường dùng rồi, đầu óc khai khiếu hẳn, từ chấp hành tới thực quân lệnh, đều hiệu suất cao hơn hẳn.

Tiến bộ không vẻn vẹn ở đó, quân tốt tiếp nhận các loại khí giới mới còn không ngừng cải tiến, máy ném đá không còn ném lộn xộn, mà hình thành chiến thuật, lúc ném rải rác, lúc ném đồng loạt, thậm chí còn đề xuất với Hoắc Khứ Bệnh phương thức tác chiến mới.

Có phát hiện này Hoắc Khứ Bệnh không mặt nặng mày nhẹ mỗi lần Vân Lang bớt xén giờ huấn luyện của hắn nữa, cón bắt đầu dạy quân tốt ít kiến thức về binh pháp.

Bình Luận (0)
Comment