Nhân sâm của A Kiều cuối cùng cũng đã tới, tổng cộng có ba mươi sáu cái rễ cây, trong đó nhân sâm thực sự có mười hai củ, giáp sĩ phụ trách hộ tống chết một, ngựa kiệt sức bị phế ba con.
Vân Lang đang ngây ra như phỗng, sau khi loại bỏ hết mấy thứ rễ cây linh tinh, trước mặt y lúc này bày chỉnh tề mười hai củ nhân sâm, mỗi củ giống củ cải hơn là nhân sâm, múp míp thích mắt vô cùng.
Trước nhân sâm mà y từng thấy trước kia đều là đám ăn mày chết đói, còn nhân sâm này đều là nhà giàu bụng bự.
“ Ực.” Vân Lang bất giác nuốt nước bọt một cái rõ to, y không hiểu cách phân biệt tuổi nhân sâm, nhưng mà những thứ sâm trăm năm đời sau gặp phải chúng đều phải quỳ bái gọi tổ tông hết.
Con bà nó chứ, chẳng trách mà mình vẽ chi tiết thế rồi mà bị nhầm lẫn nhiều như vậy.
A Kiều cảnh giác lập tức, vì lần đầu tiên nàng thấy Vân Lang tỏ ra tham lam với thứ gì đó, mỗi lần gặp nhau, y thế nào cũng phải nhìn trộm nàng một lượt, sau đó mới vờ vịt hạ mí mắt xuống, lần này hai mắt y chỉ có thứ gọi là nhân sâm kia.
“ Phải thử thuốc.” Vân Lang thình lình tuyên bố:
“ Lấy ai thử?” A Kiều nghi hoặc:
“ Để thần thử. “ Vân Lang đường đường đại nghĩa nói:
Phản ứng của Vân Lang quá dị thường khiến A Kiều thận trọng chọn củ nhỏ nhất ném cho y:” Vậy thì củ này.”
Vân Lang ôm chặt lấy, đứng lên chạy như thỏ, chỉ sợ A Kiều đổi ý.
A Kiều nhìn bộ dạng của Vân Lang thực sự dở khóc dở cười, nhưng chí ít nàng khẳng định đây là đồ tốt, bảo Đại Trường Thu gọi Dược bà bà tới.
Vân Lang chạy ù về nhà như một làn khoi, cắm đầu vào thư phòng đóng sầm cửa lại trong ánh mắt kinh ngạc của Tống Kiều.
Dẻ dặt mở hộp gỗ ra, củ nhân sâm màu vàng khô lần nữa xuất hiện trước mặt, Vân Lang đưa tay vuốt ve cái rễ chắc khỏe của nó, cúi đầu xuống, mùi thuốc thoang thoảng luồn qua cảnh mũi, hít thật sâu như chút mùi bay đi cũng là sự lãng phí.
Tống Kiều bế Vân Âm lặng lẽ xuất hiện sau lưng trượng phu, chứng kiến hành động kỳ quái đó không nhịn được hỏi:” Đây là thứ gì?”
“ Nhân sâm, bách thảo chi vương.” Vân Lang chợt thấy thiếu mỹ từ để miêu tả bảo bối này:
Tống Kiều không ngờ Vân Lang đánh giá thứ rễ củ này cao thế:” Có tác dụng gì?”
“ Bổ ngũ tạng, ổn tinh thần, định hồn phách, ngăn thần quỷ, đuổi tà khí.” Vân Lang lắc lư người nói như thần côn:
Tống Kiều cũng là y giả, tức thì hứng thú ngay, cúi đầu xuống nhìn, nàng thì không sao, nhưng Vân Âm nhìn thấy mấy cái sợi dài dài là nó thò tay bứt.
“ Ối dời tổ tông ơi, bảo bối này không thể làm thế.”
Vân Lang hết hồn, muốn ngăn cản nhưng muộn rồi, Vân Âm đã nắm được mấy cái râu cười khanh khách ra sức giật, làm mặt y tái nhợt như xác chết, khi Vân Âm vừa bứt được một sợi ra là đóng vội hộp vào.
Tống Kiều lườm một cái:” Có cần tới mức ấy không?”
“ Nàng có biết chỉ một cái rễ trong tay tiểu tổ tổng cũng có thể cứu sống được không ít người không?”
Y giả thời xưa luôn mang tinh thần Thần Nông thử bách thảo, thế là Tống Kiều há miệng cắn luôn một đoạn rễ sâm, nhai rất cẩn thận, vị không tốt, nhưng nàng vẫn nuốt xuống.
Củ sâm này quá lớn, dù là cái rễ thôi cũng to bằng cái trâm rồi, Tống Kiều nuốt một đoạn dài nửa xích, Vân Lang lần nữa không kịp ngăn cản, đấm đầu liên hồi.
“ Chẳng có cảm giác gì, vị chán lắm.” Tống Kiều đưa ra đánh giá cực thấp rồi bế Vân Âm đi, Vân Âm cũng chán chơi ném đoạn rễ sâm còn lại:
“ Trư Bát Giới ăn nhân sâm, Trư Bát Giới ăn nhân sâm đây đúng là Trư Bát Giới ăn nhân sâm ...” Vân Lang ôm chặt hộp trong lòng, ngồi đó suy nghĩ một lúc mang rễ sâm tới bếp:
Nhân sâm hấp gà là món tuyệt vời, nhất là nhân sâm cả trăm năm đem hấp gà, chắc chắn là món ăn xoa hoa nhất mà Vân Lang đã từng làm.
“ Một cái rễ đem hầm với ba còn gà, chắc đủ cho bốn người ăn nhỉ?” Vân Lang trong tâm trạng vẫn còn lâng lâng như ở trên mây nhìn con gà múp míp trong nồi, dùng lửa nhỏ hầm hai canh giờ sẽ có món canh đại bổ.
Tống Kiều miệng rất khát, người nóng bừng bừng, nàng uống rất nhiều nước lạnh mà không có ích gì.
Vân Lang hầm gà về nhìn khuôn mặt đỏ tới muốn nhỏ ra máu của Tống Kiều thì cười híp mắt:” Giờ nàng đã biết thứ này lợi hại ra sao chưa?”
“ Sức thuốc mãnh liệt, nhưng không hại người, thực sự là thứ thần kỳ, a, nóng chết mất, thiếp đi tắm đây.” Mắt Tống Kiều long lanh nước:” Chàng cũng đi.”
Vân Lang làm bộ kinh hoàng ôm ngực:” Nàng muốn làm cái gì?”
Tống Kiều không khách khí nắm tay Vân Lang kéo đi, nàng là y giả, đương nhiên hiểu âm dương điều hòa, biết làm sao để hạ hỏa ...
Quá trình hạ hỏa rất dài.
Khi ba người Hoắc Khứ Bệnh được Vân Lang sai người gọi tới ăn món ngon thì Vân Lang vẫn ở trong chủ lâu chưa ra, Hồng Tụ mặt đỏ au ngồi ngoài trông cửa, không đoán cũng biết có chuyện gì.
“ Này, món ngon đâu?” Tào Tương mất kiên nhẫn đứng ngoài sân hướng lên tầng hai gọi lớn mấy tiếng thì Vân Lang mới lảo bảo bước xuống:
Không lâu sau trù nương bê tới một cái nồi đất cực lớn, khi mở nắp ra, một luồng hơi nóng bốc lên mang theo mùi thơm của canh gà làm người ta muốn nuốt lưỡi.
Vân Lang không chút khách khí múc cho mình một bát lớn, húp một ngụm, cảm giác thế giới thật mỹ hảo.
Vừa rồi bị người ta dùng như dược nhân, bây giờ cực kỳ cần tẩm bổ.
Chỉ một bát canh thôi mà hàn khí trong người như bị ép ra khỏi lỗ chân lông cùng với rất nhiều áo lông.
“ Thứ canh gà này lạ quá, uống một chén mà toàn thân nóng lên rồi.” Hoắc Khứ Bệnh đã phải cởi áo choàng, sau đó thấy chưa đủ, hắn cởi hết luôn, để mình trần húp canh:
“ Ngươi là tên dương khí mạnh nhất trong số chúng ta.” Vân Lang không cảm khái không được:
Lý Cảm cũng phải cởi áo rồi, thời tiết lạnh giá chỉ mặc cái áo cộc, còn Tào Tương thì quá hư nhược, nên uống liền hai bát rồi mà chưa cảm thấy gì, chỉ thấy canh gà rất ngon.
Một nồi canh gà lớn cũng chẳng chịu nổi bốn thiếu niên công phá, một tuần hương sau đến một giọt nước cũng không còn.
Hoắc Khứ Bệnh hai tay đấm ra tiếng gió vù vù, vươn mình hét một tiếng sảng khoái:” Canh này tốt lắm, huyết mạch toàn thân thông suốt, sau này phải uống nhiều vào.”
Lý Cảm cũng thấy toàn thân tràn trề sinh lực, vỗ ngực mấy cái:” Tốt thật.”
Tào Tương tuy chỉ phải cởi mỗi cái áo choàng, cũng đã thấy chỗ tốt của nó rồi, người dễ chịu khỏe khoắn hẳn lên, tinh thần kiện vượng:” Bí phương đâu rồi, mau cho ta.”
Vân Lang tất nhiên không dấu:” Chẳng có bí phương gì, chỉ một cái rễ sâm đem hầm với gà thôi, phần còn lại ta phải cất đi, đem tới Bạch Đăng Sơn cứu mạng.”
Lý Cảm sáng mắt lên, lén lút chỉ chỉ về phía bắc:” Tới từ đó à?”
Vân Lang gật đầu:” Trường Môn cung kiếm được từ Liêu Đông đấy.”
Tào Tương xoa xoa tay, tên này đầu óc xoay chuyển rất nhanh:” Liêu Đông à, thế thì chúng ta cũng kiếm được, A Cảm chúng ta cần thương lượng chút, ta nghe nói cha ngươi có rất nhiều cố cựu ở Liêu Đông hả?”
“ Chính thế, chính thế!” Lý Cảm khoác vai Tào Tương kéo đi, nhỏ to thậm thụt, còn cười rất gian, không rõ tính toán gì:
Hoắc Khứ Bệnh sờ gò má nóng hổi:” Ta phải về nhà đây.”
Nói xong khoác áo choàng lên, vội vàng đi tìm Trương Oánh.
“ Phu quân ~~~”
Vân Lang vừa mới về tới phòng thì nghe thấy tiếng gọi như mèo kêu của Tống Kiều, người muốn tan chảy, nhưng cảm giác lực bất tòng tâm:” Có lòng mà không có sức, đợi nghỉ ngơi một lúc lại làm dược nhân cho nàng.”
“ Không phải thế.” Tống Kiều hai mắt vẫn lập lờ xuân ý, vòng tay qua cổ Vân Lang thỏ thẻ:” Phu quân, nghe A Kiều nương nương có tới mười một củ, thứ này chỉ một ít đã công hiệu như vậy, nương nương không dùng hết, trong nhà sau này cần cất giữ một ít.”
“ Cao kiến.” Vân Lang hôn chụt lên môi nàng một cái:” A Tương, A Cảm đang toan tính kiếm lợi đấy, không thiếu cho nàng làm thuốc đâu, ta đi sang Trường Môn cung ngay, xem xem kiếm được củ nữa hay không.”
(*) Hồi bé bác mình hay làm sâm tươi nấu tôm nõn cho mình ăn, chỉ thấy ngon thôi, không thần kỳ như Lão Kiết miêu tả, chắc là sâm rẻ tiền rồi.