Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 379 - Q2 - Chương 163: Di Ngôn.

Q2 - Chương 163: Di ngôn. Q2 - Chương 163: Di ngôn.

Khi Vân Lang lại lần nữa tới Trường Môn cung thì trời đã tối rồi, nhưng cung đăng đốt lên khắp nơi, người qua người lại vẫn vô cùng nhộn nhịp.

Đại Trường Thú được hoàng môn báo trước, không ngờ còn khách khí tới mức đứng dưới một cây liễu trụi lá cười tít mắt đợi Vân Lang:” Quý nhân uống thuốc Dược bà bà sắc đã nghỉ ngơi rồi.”

Vân Lang nhìn đại lâu sáng rực đèn, dặn:” Uống loại thuốc này không ngủ nổi đâu, ông xem, mũi ta cũng đang chảy máu.”

Đại Trường Thu nhìn Vân Lang dùng khăn tay che mũi bộ dạng cổ quái, trêu:” Do ngươi ăn nhiều quá thôi.”

Vân Lang bóp mũi ngửa mặt lên trời, giọng ồm ồm:” Ông cũng nên ăn nhiều chút, ông thì không sợ không chịu nổi bổ đâu, nó là thứ chí dương, tốt lắm.”

Câu này chỉ Vân Lang dám nói mới không sợ phật ý Đại Trường Thu, ông ta cũng vuốt má:” Quý nhân thưởng cho ta một bát, cảm giác rất tốt.”

“ Ta còn định xin nương nương một củ nữa, ông thấy nương nương có đồng ý không?” Vân Lang dò hỏi:

Đại Trường Thu đang trong tâm trạng rất tốt, cười dài:” Khi không ai biết cái hay của nó thì chỉ là cái cây, giờ biết rồi, quý nhân coi nó như mạng. Ngươi có biết quý nhân uống canh thuốc xong còn muốn ta đi đòi lại củ sâm kia của ngươi không, may mà bị ta ngăn cản đấy. Quý nhân lại viết thư cho thứ sử U Châu, muốn ông ta tiến cống một xe, hứa ông ta tước quan nội hầu.”

Không kiếm chác được gì thì Vân Lang không muốn lãng phí thời gian, xoay người bỏ đi luôn, A Kiều chẳng bận tâm tới vàng bạc, nhưng nàng khao khát một đứa con, nếu Dược bà bà đã cho nàng dùng thử, chắc chắn cũng đã nói nhân sâm là hi vọng duy nhất của nàng rồi.

Không đi mau đến củ sâm của mình cũng khó giữ, Vân Lang quyết định trước khi lên đường sẽ tránh gặp mặt A Kiều.

“ Chuyện này phải bảo mật, quý nhân đã gửi thư cho bệ hạ, nói vật này là cống phẩm hoàng gia, không cho lưu lạc dân gian.” Đại Trường Thu gọi với theo:

Vân Lang buông một tiếng thở dài:” Ta biết ngay mà.”

“ Trước khi chiếu lệnh phát ra thì ngươi còn có cơ hội, ta biết ngươi sẽ có cách, chỉ là đừng quên phần của lão phu nhé.”

Thuốc giữ mạng ai chẳng muốn.

Tào Tương và Lý Cảm nghe Vân Lang nói cấm lệnh cơ bản không dám ho he gì nữa, nhưng họ không dám, không có nghĩa là người khác không dám, ví như Trường Bình.

Nếu như nhân sâm biến thành cống phẩm của hoàng gia thì Trưởng công chúa phải có phần chứ, liền cổ động Vân Lang ra tay làm món gà sâm kia.

Quả nhiên sau khi ăn một bữa gà hầm nhân sâm, đội thân vệ năm mươi người của Vệ Thanh giáp trụ đầy đủ, ngày đêm không nghỉ tới U Châu, đi cùng còn có một gia thần của Trường Bình.

Sở dĩ động tĩnh lớn như vậy chủ yếu vì Vệ Thanh ăn xong không những thấy khỏe khoắn như thanh niên mà một số vết thương để lại từ chiến trường vốn đã để lại sẹo, mơ hồ có chút phản ứng như có thêm sức sống, Trường Bình coi mạng Vệ Thanh còn quan trọng hơn mình, vì thế không ngại mạo hiểm chọc giận hoàng đế.

Sau khi các nhân vật lớn tham gia vào, cơ bản không còn chuyện gì của đám nhân vật nhỏ Tào Tương, Lý Cảm nữa.

Nhất là khi thứ sử U Châu có được chiếu thư của hoàng đế và thư của A Kiều, thì khỏi mong có được nhân sâm từ phía triều đình, Tào Tương và A Cảm càng ủ rũ, chỉ Hoắc Khứ Bệnh mang tâm tư khoát đạt theo dõi chuyện này.

“ Hết rồi, mẹ ta đã nghiêm khắc cảnh cáo không cho tới U Châu, còn nói sẽ không thiếu nhân sâm cho ta. Ta thì dùng mấy củ chữ? Uống canh gà sâm ba ngày, mũi cũng bắt đầu chảy máu, ngăn không nổi, ta muốn làm thành thuốc mang đi Bạch Đăng Sơn, chẳng may huynh đệ bị thương có thứ giữ mạng.” Tào Tương rõ ràng là có ý đồ kiếm chác, bây giờ lại nói như mình vĩ đại lắm vậy:

Lý Cảm thì chỉ ăn một lần, ngủ dậy gối đã đẫm máu rồi đủ biết đây không phải là thứ cho người có sức khỏe tốt ăn, nếu không bổ quá sẽ thành hại:” Cha ta cũng không cho ta hành động tùy tiện, cấm ta liên hệ với cố cựu của ông ấy.”

Vân Lang càng hậm hực hơn, rõ ràng y hiến lên thứ này, giờ không cho đụng vào, đến thánh nhân cũng không chịu nổi:” Cũng không phải là đã hết cơ hội, quyền lực bệ hạ lớn tới đâu cũng có chỗ không quản được.”

Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày mắng:” Lời này không ổn, cận trọng.”

Hai tên kia thì đang ôm một bụng tức, thấy Vân Lang nói còn hi vọng là sán tới, mỗi người nắm lấy một cánh tay Vân Lang hỏi gấp:” Làm thế nào?”

“ Ngươi Ô Hoàn.”

Lý Cảm thất vọng:” Ngươi nói người Ô Hoàn bị người ta đuổi đi đuổi lại như chó ấy à? Bọn chúng thì làm được gì?”

Người Ô Hoàn bị Hung Nô cướp mất địa bàn, phải quy thuận nhà Hán, nhưng cứ nhìn cách đối xử của triều đình với Hồ kỵ trong trận chiến ở đất Ngọa Hổ thì biết bọn họ sống ở đất Hán cũng không tốt đẹp hơn là bao.

“ Các ngươi biết cái gì, người Ô Hoàn vốn sống ở nơi nhân sâm sinh trưởng, nay những người ở lại Ô Hoàn Sơn sớm chiều khó giữ, chỉ cần triệu tập một nhóm người kiếm sống ở ngoài cảng Trường An, tài trợ cho họ về quê đào nhân sâm, chẳng phải tiện lợi hơn cả thứ sử U Châu à? Người dẫn đường cũng chọn được rồi, là tên Tráng Hổ mà Tống Kiều dẫn theo khi dời sư môn.”

Tào Tương vỗ tay bôm bốp:” Bệ hạ chỉ cấm chúng ta thông qua thứ sử U Châu kiếm nhân sâm thôi, đâu có nói chúng ta tự đi đào đúng không?”

Lý Cảm cũng hưởng ứng:” Thế này hao phí càng nhỏ.”

Tào Tương ve cái cằm không râu:” Nên tìm người Ô Hoàn có gia quyến ở Trường An, càng lâu đời càng tốt. A Lang, giao tên Tráng Hổ kia cho ta, chuyện còn lại ta lo, tiền lương bốn chúng ta chia đều.”

Hoắc Khứ Bệnh thấy không cản được ba tên này lơ là chính sự, đành góp ý:” Chuyện này các ngươi giao phụ nhân trong nhà làm là được, chúng ta không cần tham dự.”

“ Phải rồi, phải nhanh lên.” Tào Tương thúc giục:” Khắp Trường An toàn đám gian xảo, A Lang nghĩ ra, bọn họ cũng nghĩ ra.”

Thế là thoáng cái chạy mất ba tên, hội nghị thảo luận kế hoạch xuất quân của Hoắc Khứ Bệnh đổ bể.

Đầu tháng hai là lúc tuyết lớn phủ kín Trường An, cho dù có gió nam thổi tới, liễu đã có màu xanh, tuyết vẫn hoành hành khắp nơi.

Thời tiết rất khó chịu vì không khí ẩm thấp, suối trong các khe núi đã phá vỡ băng tuyết lộ ra, róc rách chảy qua mặt đất đày một màu trắng, đổ vào Vị Thủy đen kìn kịt.

Mặc cho Vân Lang cố níu kéo, mặc cho y giả vờ không để ý, mùa đông đang bỏ đi, mùa xuân đáng ghét tới rồi, ngày tháng ở bên khuê nữ chỉ còn đếm trên đầu ngón tay, vì thế đáng lẽ đã phải vào quân doanh rồi, suốt ngày y bế Vân Âm đi lang thang khắp nơi.

Tống Kiều chuẩn bị khải giáp xuất chinh cho Vân Lang, nghĩ tới trượng phu sắp viễn chinh, vừa rơi lệ vừa dùng sợi tơ khâu từng mảnh giáp.

Để Vân Lang mặc thuận tiện hơn, trừ phần giáp ngực, giáp vai thì giáp của y không phải từng khối từng khối, mà là từng mảnh nhỏ như vây cá bao bọc chặt chẽ, chính là ngư lân giáp.

Tô Trĩ xị mặt ngồi bên giúp được thì ít mà phá thì nhiều, nàng cũng rất muốn đi Bạch Đăng Sơn một chuyến, vốn nàng là quân y, đi theo quân là chuyện tất nhiên. Quân đội Đại Hán có nữ, thậm chí là nữ tướng quân không quá hiếm, ngay cả Trường Bình từ nhỏ cũng mơ ước thành nữ tướng.

Nhưng chuẩn bị hành lý xong xuôi cả rồi thì Vân Lang không cho đi, cãi nhau với y một trận long trời lở đất, Vân Lang thường ngày nuông chiều Tô Trĩ nhưng lần này rất kiên quyết, đi tìm đám Hoắc Khứ Bệnh cũng không ích gì.

“ Sư tỷ gả cho loại người gì thế, thường ngày cười hì hì hà hà, đến khi quyết cái gì rồi chín trâu không kéo lại được.”

“ Đây không phải chuyện đùa, muội đừng làm phiền chàng nữa.” Tống Kiều đầu hơi cúi xuống, giọng nghèn nghẹn:” Muội có biết phu quân còn để lại cả di ngôn không?”

Tô Trĩ sững người:” Huynh ấy nói gì?”

“ Chàng nói, nếu như chàng chết, chúng ta phải rời khỏi Vân thị trang tử, trả trang tử cho hoàng đế, dẫn cả nhà rời tới nơi khác sống, không được ở lại Thượng Lâm Uyển nữa.”

……

Hôm nay dừng ở đây, hết Q2, bác nào chán cái Vân gia trang thì quyển sau là chuyến phiêu lưu mới qua nhiều vùng đất.

Bình Luận (0)
Comment