Phàm binh chiến chi tràng, lập thi chi địa, tất tử tắc sanh, hạnh sanh tắc tử!
Ấy là lời của Ngô Khởi, ý tứ là, lên chiến trường thì ngươi là một cái xác chết rồi, cho rằng mình chết chắc thì còn khả năng mà sống, cho rằng mình chuẩn bị thỏa đáng, lại cách xa chiến trường không chết được, cơ bản là chết chắc.
Nói vô lý bỏ mẹ.
Vân Lang không tán đồng được, vì y chính là kẻ lên chiến trường mà không cho rằng mình đã chết, y không chuẩn bị để chết.
Vì thế Vân Lang chuẩn bị nhân sâm, chuẩn bị giáp tốt nhất, chuẩn bị khoái mã nhanh nhất.
Khi mà bông tuyết đầy trời dần chuyển thành những cơn mưa ướt sườn sượt cho thấy mùa xân đã tới thì một nghìn bốn trăm người Kỵ đô úy, mang theo hai nghìn bốn trăm chuế tế, thương cổ, tội phạm nhận được quân lệnh xuất chinh Bạch Đăng Sơn.
Hoắc Khứ Bệnh đứng trong mưa phùn liên miên, vừa kiểm duyệt quân số vừa cổ vũ tinh thần bộ thuộc, giọng hắn đã khản đi, vẫn lớn tiếng quát hỏi không biết bao lần:” Các ngươi còn chuyện gì nuối tiếc không?”
Quân tốt đồng thanh:” Da ngựa bọc thây, không gì nuối tiếc.”
Nước mưa buốt giá cứ theo mũ trụ nhỏ xuống, rơi lên khải giáp, len lỏi vào trong người, vô cùng khó chịu. Vân Lang vẫn đứng nghiêm không nói không rằng, nhìn Hoắc Khứ Bệnh phóng ngựa trong mưa, giơ bội kiếm chạm vào vũ khí quân tốt đưa ra, tiếng vũ khí va chạm không ngớt bên tai.
Trên sườn dốc phía bắc có một đội giáp sĩ, đó là quan đốc lệnh của Bắc đại doanh, tuy cũng là quân tư mã, nhưng cao quý hơn Vân Lang chục lần.
Mưa phùn rả rích không phải thời tiết tốt để xuất quân, nhưng quan đốc lệnh đã thổi tù và, Kỵ đô úy nếu như không tới được Tân Phong trấn cách đây bốn mươi dặm trước khi trời tối, quân tư mã Vân Lang sẽ bị chém đầu trước tiên.
Đây là quân lệnh, không nói tới tình người, vì thế Vân Lang hạ lệnh trống trận, thúc ngựa lên phía trước bảo với thân quân Lưu Nhị:” Khởi hành đi.”
Lưu Nhị lưng đeo cờ đỏ, phóng tới trước quân ngũ liên tục phất cờ, tiên phong Lý Cảm nhận lệnh dẫn quân rời doanh trại.
Hoắc Khứ Bệnh về trung quân, đội ngũ bắt đầu rục rịch lên đường.
Tào Tương khoác áo choàng đỏ, chiến mã đeo trường thương, quay đầu nhìn biệt viện của mình ở bên Vân gia trang lần cuối, cũng quát lên bộ hạ bám sát.
Một nghìn hai trăm kỵ binh, mỗi người hai ngựa kéo thành hàng dài đi dưới bầu trời xám xịt.
Chát!
“ Đi, đi nào.” Xa phu trên cùng vung roi dài, xe ngựa bốn bánh đặc chế chầm chậm lăn bánh, xe nọ nối xe kia, như sợi dây thừng:
Đám phó quân y phục rách nát bì bõm theo sau xe, phụ trách áp giải những người này không ngờ lại là huyện úy Quách Giải, roi dài lại lần nữa quất lên người đám hạ dân này, bọn họ lại làm vẻ mặt căm hận nhìn Vân Lang.
Vân Lang không bận tâm tới Quách Giải, lúc này y chỉ nghĩ làm sao để vận chuyển lương thảo vật tư bình an tới Bạch Đăng Sơn.
Từ Trường An tới Bạch Đăng Sơn một nghìn tám trăm dặm, với kỵ binh trang bị hai ngựa mà nói chỉ là mười ngày hành quân, nhưng thêm vào dân phu này của Truy trọng doanh thì khác, tới được Bạch Đăng Sơn trong vòng ba mươi ngày đã là đại công.
Nếu không tới nơi trong kỳ hạn, Vân Lang bị xử phạt nhẹ nhất là lỡ hẹn, biếm quan đoạt tước.
Vì thế điểm cuối trong hành trình ngày đầu tiên của Vân Lang không phải Tân Phong trấn, mà là Diêm Lương, thêm ba mươi dặm về phía bắc sao với Tân Phong, y chuẩn bị khi những dân phu này thể lực còn sung túc, mỗi ngày đi thêm một ít, để dành thời gian dư dả về sau còn đối phó với sự kiện đột phát.
Chuẩn bị cho chuyến hành quân đường dài này, Vân Lang đã cho giảm bớt đường kính bánh xe để đối phó với đường xá tệ hại, để giữ lượng hàng hóa không đổi, y tăng chiều dài xe ngựa, vì thế cả đội xe như con rắn dài.
Đội xe đi ngang qua Phú Quý trấn, tới y quán hoàng gia, nhìn thấy Tống Kiều bế Vân Âm đứng bên đường, sau lưng nàng là Lương Ông, Lưu Bà, Hồng Tụ, Tiểu Trùng, còn có đám Trương Oánh, ai nấy mặt mày buồn bã, lão bà của Tào Tương càng khóc tới lịm đi.
Cái thời xa nhà một chuyến cũng có thể là sinh ly tử biệt, nói gì ra trận chứ.
Không cần Vân Lang điều khiển, ngựa du xuân tự giác dừng bên Tống Kiều.
Vân Lang đưa tay vuốt mũi Vân Âm, tiểu nha đầu chưa hiểu gì bị tay lạnh của y la hét quay mặt đi, lại còn giận dỗi không thèm nhìn cha. Vân Lang dặn dò Tống Kiều lần nữa:” Có ta thì trang viên không đáng ngại, không có ta thì nó thành nguồn tai họa, không nên ở lâu.”
“ Thiếp nhớ rồi.” Tống Kiều nuốt nước mắt gật đầu:
“ Nhanh thì một năm, lâu thì hai năm ta sẽ về, trông nhà, chăm con, bình an là tốt nhất, vạn sự cứ đợi ta về. Chuyện trong trang nghe Lưu Bà, Lương Ông, chuyện bên ngoài hỏi Bình Già, hắn có người cha gian xảo, có thể cho nàng đáp án không tệ.” Vân Lang nói rồi kệ Vân Âm la hét thơm liền mấy cái lên má nó cho thỏa:
Đám Lương Ông ở phía sau khóc hết nước mắt, không dám lên làm phiền gia chủ.
Vân Lang vẫy vẫy tay, chuẩn bị đi theo quân, phát hiện Quách Giải đang trầm tư nhìn người nhà mình, ghé đầu bảo Lưu Nhị:” Đợi rời Phú Quý trấn thì dẫn Quách Giải theo, lý do là hắn bị mộ binh.”
Lưu Nhị gật đầu đi tìm các huynh đệ làm sao để bắt Quách Giải, thứ họa hại này không mang theo sao yên tâm được.
Vân Lang thấy Tô Trĩ mặc bộ áo vải trắng dài, hai tay cho vào túi đứng một mình, lớn tiếng nói:” Đợi ta về sẽ bảo cho muội biết thế nào mới là y quán thực sự.”
Tô Trĩ vẫn còn giận Vân Lang không cho mình theo, xoay người đi vào trong.
“ Trong nhà trông cả vào nàng ...” Vân Lang hạ quyết tâm không nhìn Tống Kiều, Vân Âm nữa vỗ ngựa du xuân một cái, chiến mã hí một tiếng theo đại đội chạy trên con đường dài:
Có tiếng đàn cầm trong lầu gỗ truyền ra, không cần nhìn, Vân Lang đoán được Trác Cơ ở trong đó.
Bình Tầu gầy gò đứng trong mưa vác cái bao to đặt lên ngựa của Vân Lang, vỗ mông ngựa:” Nguyện tướng quân đắc thắng trở về.”
Vân Lang tùy tiện phẩy tay:” Ta sẽ về.”
Mới ngày đầu từ biệt, ai nấy đều tâm trạng không tốt, lầm lũi đi đường, buồi chiều đại quân tới được Tân Phong trấn, tới đây nhiệm vụ áp giải của Quách Giải đã hoàn thành, đang định cáo từ thì bị mười mấy đại hán ấn xuống bùn, trói gô cổ ném lên cổ xe ngựa.
Tân Phong trấn không giống với thôn trấn bình thường của Đại Hán, nơi này vốn không có người sống, Lưu Bang sau khi đăng cơ hoàng đế, lo cha buồn chán, chuyển người ở quê phong ấp Bái huyện tới, không chỉ xây nhà cửa giống hệt, ngay vị trí giếng nước cũng không sai chút nào.
Nghe nói khi người phong ấp tới Tân Phong trấn, chẳng những không có cảm giác rời nhà xa quê, ngay cả bò dê lần đầu tới đây cũng tự giác về chuồng, trở thành giai thoại.
Huyện úy của Tam Nguyên huyện đã chuẩn bị sẵn quân lương, hai nghìn bốn trăm dân phu cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Mặt trời lặn, đại quân đi vội vàng rốt cuộc tới được Diêm Lương như dự tính.