Lý Cảm ở trong lều hơ khô dây cung, Tào Tương co ro trong áo choàng lông, Hoắc Khứ Bệnh vẫn mặc giáp ướt tuần doanh.
Vân Lang nướng bánh khô, thở phào:” Ngày đầu vậy là cũng qua.”
Tào Tương rên hừ hừ như mèo bệnh:” Sau này thời gian gập ngón tay đếm cho qua ngày còn dài lắm, đếm sớm làm gì.”
Lý Cảm cười:” Mai ta dẫn đầu đi trước hai trăm dặm, đợi các ngươi ở Hoằng Nông quận nhé.”
Tào Tương thở dài:” Nối nhau đi, Khứ Bệnh coi hành quân thành một phần luyện binh rồi.”
“ Ba người các ngươi cứ luyện binh đi, ta thong thả theo sau, nhớ giúp ta dọn dẹp đạo phỉ trên đường, ta ít nhân thủ lại nhiều vật tư, không chịu nổi ám toán đâu.”
Lý Cảm gật đầu:” Chuyện tất nhiên rồi, đại quân xuất chinh vốn kèm chức trách diệt trừ phản tặc mà.”
Tào Tương giờ mới cười được:” Chỉ cần rời Hoằng Nông quận thì quốc pháp không còn là thanh gươm kề cổ nữa, chúng ta có thể tùy nghi hành sự rồi.”
“ Thế thì giúp ta nói dối, có viết quân báo phải thống nhất bảo là Quách Giải muốn vì nước phân ưu, khi áp giải dân phu, không cam tâm về Phú Quý trấn, trốn vào trong dân phu, lén tới Bạch Đăng Sơn ra sức vì nước.” Vân Lang chắp tay tạ ơn trước:
“ Hả, ngươi bắt Quách Giải rồi à?” Lý Cảm bất ngờ:
“ Không bắt không được, thấy hắn nhìn gia quyến của ta, ta không yên tâm.”
“ Vậy thì giết đi trừ hậu họa.” Tào Tương đứng dậy, đối với loại chuyện này, hắn luôn dứt khoát:
Vân Lang giữ hắn lại:” Khoan, ta muốn xem bản lĩnh du hiệp trên chiến trường ra sao, ta có linh cảm còn dùng tới hắn.”
Cởi dây trói với Quách Giải mà nói không khó, đó là bản lĩnh của người hành tẩu giang hồ, nhưng muốn thoát khỏi cái rương bọc sắt thì vô cùng khó khăn.
Hắn không biết đội ngũ đã đi bao lâu, suốt cả ngày lẫn đêm hắn bị nhốt trong cái rương chật chội đó, duỗi chân duỗi tay cũng khó khăn, xe chòng chành, đầu liên tục bị va vào thành rương đau điếng, hắn cũng không nhớ mình đã quát tháo bao nhiêu lần, hắn không nhớ mình cầu xin bao lần, càng không nhớ thừa lúc ăn cơm bỏ chạy bao lần.
Lần nào cũng thất bại, lần nào cũng bị trừng phạt nhưng dù cơ hội mỏng manh nhất hắn vẫn bỏ chạy, nếu không chạy, dù không chết, tiếp tục sống trong cái rương này, hắn bị phế mất.
Khi hắn không còn bị nhốt trong cái rương chật chội nữa thì phát hiện gió xuân đã nhuộm xanh mặt đất, khắp nơi mơn mởn sức sống, nhưng bộ râu dài mà hắn luôn kiêu ngạo đã xác cơ như cỏ hoang, tay chân hắn tong teo yếu ớt.
Lần đầu tiên thoát khỏi trói buộc của xích sắt, Quách Giải đã gầy không còn ra người nữa, người hôi thối bẩn thỉu, lúc này vẫn chưa tới giờ nghỉ chân ăn uống, xem ra đi đủ xa rồi, tên khốn kiếp đó định thủ tiêu mình đây, cho nên vừa nhìn thấy Vân Lang liền rống lên chẳng sợ gì nữa:” Ta là quan viên, ngươi không được đối xử với ta như thế, ta là quan viên, ta là quan viên.”
Giọng hắn cứ nhỏ dần, đến cuối có chút nghèn nghẹn cay đắng, có chút không cam lòng.
Vân Lang bị cái mùi kinh khủng bốc ra từ người Quách Giải làm phải lùi về sau một bước, cười nhạt:” Ngươi thích làm quan lắm hả?”
Bị nhốt quá lâu, hai chân Quách Giải teo tóp lại như que củi không chống đỡ được thân thể nữa, hắn không muốn quỳ trước mặt Vân Lang, run run kiếm tảng đá ngồi xuống, từ từ duỗi thẳng hai chân ra chuyện đơn giản thế thôi cũng là hưởng thụ làm hắn muốn rơi lệ. Hắn chưa từng có lúc nào nghĩ đời mình lại có ngày thê thảm như vậy, hắn hối hận trước kia trêu chọc vào Vân Lang, giờ hắn chỉ mong sao sớm chấm dứt ngày tháng đau khổ này, hắn chẳng cần cầu xin nữa:” Ta thích làm quan thì sao, tư mã cho rằng đó là chuyện sỉ nhục à?”
Vân Lang lắc đầu:” Không hề, ta chỉ lấy làm lạ, cho rằng loại người như ngươi thích cuộc sống tự do tự tại, liếm máu trên lưỡi đao chứ.”
Quách Giải tức giận, nói như trút oán hận trong lòng:” Nếu có thể làm quan, ai đi làm du hiệp, nếu có thể làm quan, ai thích dẫn đám lưu manh nghênh ngang đi khắp nơi. Ta sở dĩ giúp người giải nguy nan, là vì muốn cảm thụ tư vị quyền lực.”
Vân Lang vỗ vỗ đầu:” Ngươi nói ngươi làm nhiều chuyện như vậy, kỳ thực là vì muốn làm quan?”
Quách Giải thống khổ bóp hai chân quắt queo, không biết nó còn khôi phục được như xưa nữa không, giọng chua chát:” Vì tích góp danh vọng, ta ngay cả cầm chổi quét đường cũng làm rồi, đám quý nhân các ngươi vì sao không tha cho ta?”
Vân Lang vẫn thấy khó tin:” Chỉ vì làm quan thôi sao?”
Quách Giải ngửa mặt nhìn trời la hét:” Không vì làm quan thì vì cái gì? Chất Đô, Nghĩa Túng, Ninh Thành, ba người ấy có ai xuất thân cao quý hơn ta không, bọn họ đều có thể thành thượng đại phu, vì sao ta không thể?”
“ Ta biết bệ hạ sở dĩ dùng ba người đó, tác dụng duy nhất là diệt trừ đối thủ, dẹp loạn mục tiêu, ba người họ không có kết cục tốt, ta không muốn đi theo con đường tàn khốc của họ, muốn tìm đường khác.”
“ Ngươi không dễ chọc, ta thử hai lần là biết rồi, cho nên định lấy lòng thiếu quân nhà ngươi, giúp ngươi bảo vệ trang tử, đợi ngươi về rồi hóa giải ân oán ...”
Vân Lang hoàn toàn sững sờ, không nghĩ rằng Quách Giải lại là kẻ mê làm quan, một lòng muốn làm quan, nhưng sao trước khi leo lên lại đắc tội với nhiều huân quý như thế, cách muốn quan chức như vậy, lần đầu Vân Lang nghe được.
“ Ta biết ngươi định giết ta, giờ giết đi, ngay từ đầu ta đã đánh giá sai tình thế, thua thì thua, chết thì chết.” Quách Giải rốt cuộc vẫn còn giữ chút hào hùng của đại hiệp:
Vân Lang nhìn quanh, thấy thế giới vẫn xoay chuyển bình thường, kết luận:” Xem ra ngươi thực sự thích làm quan.”
Quách Giải là người tinh tường cỡ nào, lập tức từ trong giọng điệu của Vân Lang phát hiện ra đường sống, hai mắt tức thì sáng dập dờn, nói gấp:” Tư mã, ngài có thể tiếp tục dùng quan chức khống chế ta, ta biết ngài lo ta dùng du hiệp đối phó với ngài, nên dùng chính quan chức của ta kiểm soát hành vi của ta, ngài cứ tiếp tục làm thế đi. Nói thực, ta không quan tâm tới sống chết của đám phế vật đó, chúng chỉ là đám sâu hút máu thôi. Tư mã, nếu ngài còn dùng tới Quách Giải, Quách Giải vạn chết không từ.”
Vân Lang thở dài, vỗ mạnh lên vai Quách Giải:” Được rồi, nếu ta đã đưa ngươi lên Bạch Đăng Sơn, vậy yên tâm ở lại hai năm, về Trường An rồi thăng quan ba cấp khó gì đâu.”
Quách Giải mừng rỡ, bất chấp cái chân yếu ớt, tức tốc bò từ trên tảng đá xuống, học kiểu quân ngũ quỳ một chân hô lên:” Tư mã có gì sai bảo, Quách Giải lên núi đao biển lửa cũng không sờn.”
Vân Lang hài lòng cười ha hả:” Nếu đã như thế, từ giờ phút này, ngươi là phó tòng úy của Kỵ đô úy, hai nghìn ba trăm tám sáu dân phu do ngươi tiết chế, nếu để mất chân lương, dân phu bỏ trốn, xử theo quân pháp.”
Quách Giải hai tay giơ cao quá đầu rồi vái lạy, lớn tiếng đáp:” Vâng.”
Vân Lang mỉm cười đỡ Quách Giải dậy:” Trước tiên đi tắm rửa rồi lĩnh bội kiếm, khải giáp, sẽ có tòng lại dẫn ngươi đi sửa soạn.”
Quách Giải mừng lắm, lại vâng một tiếng nữa rồi theo tòng lại trong quân tới doanh trướng.
Lưu Nhị đợi thêm một lúc tới gần Vân Lang nói nhỏ:” Gia chủ, làm vậy e không ổn, kẻ này tâm cơ thâm trầm, biết nhịn nhục, cầm lên được bỏ xuống được, chính là một tay kiêu hùng, giao cho trọng trách như vậy e sẽ có chuyện, giết phứt đi là hơn.”