Vân Lang nhìn mây trắng bồng bềnh trôi trên cao, đối với việc phải xử lý Quách Giải ra sao, thời gian qua y đã cân nhắc kỹ càng:” Ta cũng muốn giết hắn cho rảnh nợ, nhưng không còn cách nào khác, dọc đường đi có mười sáu dân phu chết, hai mươi hai người bỏ trốn, thêm vài chục kẻ bỏ trốn nữa thì tới lượt ta chịu tội rồi. Lý Cảm đã tới Bạch Đăng Sơn, nhưng vì tới trước, liền bị Trung bộ giáo úy Tạ Trường Xuyên đánh ba mươi quân côn, người ta muốn chỉnh đốn ba quân, bốn tên hoàn khố bọn ta là nhân tuyển lấy ra lập uy tốt nhất.”
Lưu Nhị không thay đổi ý kiến: “ Nhưng Quách Giải không thể tin được.”
“ Ta không tin hắn cũng như hắn không hề tin ta, nhưng muốn dùng hắn, thì phải tỏ ra tin hắn, có hai điều, một là hắn thực sự muốn làm quan, hai là ở hoàn cảnh xa lạ, hắn chỉ có thể dựa vào ta. Dân phu trời sinh đã mang tâm lý phản kháng quan phủ, ta không muốn giết người tùy tiện, lại không thể để mất người quá nhiều, đây là dân phu để Trung bộ giáo úy dùng làm ruộng nuôi đại quân không phải dân phu của Kỵ đô úy.”
“ Nhưng với thủ đoạn của Quách Giải, hắn có thể quản được số dân phu này, chỉ cần chúng ta tới được Bạch Đăng Sơn, giao hết cho Tạ Trường Xuyên, khi đó sống hay chết xem tạo hóa của hắn.”
Lưu Nhị nhẹ người, ông ta sợ nhất là tính dễ mềm lòng của gia chủ, ở nhà là điều tốt, ra chiến trường là tai hại:” Nếu gia chủ đã có tính toán, đợi tới Bạch Đăng Sơn, lão nô nhờ mấy đồng bào cũ, để họ theo dõi hắn.”
Trong lúc hai người trò chuyện thì Quách Giải đã tắm rửa thay giáp trụ quay lại diện kiến.
“ Hảo hán.” Vân Lang lớn tiếng khen, phải thừa nhận tên ăn cho ăn mặc tử tế một cái là khác hẳn ngay:
Quách Giải tuy đi lại vẫn cần người đỡ, nhưng phong thái đã khác hẳn, mặt mang nụ cười hào hùng:” Đa tạ tư mã, thuộc hạ đã tìm hiểu tình hình từ tư lại, bây giờ sẽ đi đốc thúc đám người kia lên đường, không để lỡ kỳ hạn.”
Vân Lang gật đầu, cúi xuống kéo Quách Giải lên, cười hiền hòa thân thiết:” Tất cả nhờ vào ngươi đấy, người đâu, mang phó tòng úy một con ngựa.”
Lưu Nhị mặt âm trầm dắt ngựa tới, Quách Giải vất vả leo lên, ôm quyền với Vân Lang, không nhiều lời, thúc ngựa tới doanh dân phu.
Bất kể trong sử sách hay trong tiểu thuyết, truyện ký luôn miêu tả có các nhân vật lớn phát ra hổ uy ngùn ngụt một cái, thế là các lộ hào kiệt từ đó một dạ trung thành đi theo.
Vân Lang thấy thủ đoạn của mình không tệ, đôi khi sắp bằng Lưu Bị rồi, vậy mà tới giờ y chỉ dám khẳng có vài người một lòng trung thành với mình, ví như Lương Ông, Lưu Bà, hai người đó vận mệnh tuyệt đối gắn liền với y, nên trung thành tuyệt đối.
Còn xuống dưới một chút nữa thì chỉ có Hồng Tụ, nha đầu ấy vừa mang ơn vừa sùng bái y, về phần Tiểu Trùng thì thôi đi, nha đầu đó vốn là đứa ngốc, Vân Lang chẳng trông cậy gì, xác định sẽ nuôi tốn cơm rồi, không bị báo hại đã là may mắn.
Quách Giải thì chẳng có lấy nửa phần trung thành, nhưng hắn quả thực là nhân tài, thủ đoạn của hắn đã thể hiện lâu rồi, lần nữa dùng trước mặt Vân Lang.
Hôm nay Truy trọng doanh đi được sáu mươi dặm, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Vân Lang. Mấy ngày trước mười mấy cỗ xe chở đầy người thương tật, kêu la suốt ngày, hôm nay toàn bộ thành thật xuống đi đường.
Đến cả ăn cơm cũng giảm một nửa.
Đi hơn hai mươi ngày, đám dân phu ăn hết mười bốn xe lương thực, vậy là vượt quá quy định, chẳng qua gặp được Vân Lang, y cho rằng con người tới thế giới này là vì miếng ăn, nếu bụng mà chẳng no thì sống còn ý nghĩa gì.
Vì thế dưới sự quản lý lỏng lẻo của Vân Lang, đám dân phu cứ thi thoảng chạy tới bên cạnh khóc lóc kêu đói, kêu đau chân, kêu ôm đau bệnh tật đủ kiểu...
Vân Lang cũng biết vấn đề, chỉ là y không xuống tay được thôi. Quách Giải thì khác, chỉ vẻn vẹn một ngày bên cạnh hắn đã quy tụ mười mấy tráng hán mặt mày hung tợn, thế là số còn lại ngoan như cừu bị chó săn đuổi phía sau, không còn ai tới khóc lóc kể lể với Vân Lang nữa.
Hành quân vì thế thuận lợi hơn nhiều, đáng lẽ càng lên phía bắc trời càng lạnh hơn, nhưng gió xuân đã vượt qua bọn họ, khung cảnh tuy mỗi lúc một hoang vu, đôi khi đi mấy ngày cũng chẳng thấy bóng dáng sự sống, thời tiết thì ngày một ấm áp, không khí cũng khô hơn, không còn cơn mưa sườn sượt phiền người nữa.
Rời Thượng Quận liền tới Vân Trung.
Thảo nguyên vào mùa xuân vẫn là một cảnh khô héo ảm đạm, tuy lác đác có lá xanh xen lẫn vào đó, nhưng tổng thể mà nói, gió quét trên mặt đất vẫn như đao cứa, mùa xuân chưa thực sự tới nơi này.
“ Thêm một tháng nửa, hoặc chỉ mười ngày thôi, cỏ nơi này sẽ tựa hồ xanh ngắt trong một đêm, hết sức thần kỳ ..” Tới thảo nguyên, Lưu Nhị có sức sống hơn nhiều, không còn là lão già bê tha suốt ngày nhòm mông phụ nhân nữa, thêm vài phần khí khái:
Thảo nguyên bao la bằng phẳng có một con đường ngoằn ngoèo từ bên Thượng Quận chạy qua, kéo dài xa tít tầm mắt, đi theo con đường đó tới tận cùng là Trường Thành, gặp Trường Thành cũng là tới Bạch Đăng Sơn.
Tương ứng với Trường Thành đất là từng tòa phong hỏa dài, cứ cách mười dặm có một cái, mỗi phong hỏa đài có năm tuất tốt, một giáp sĩ.
Đại quân đi qua mỗi phong hỏa đài lại thấy năm sáu hán tử bẩn thỉu ghê người trần truồng ở bên đường reo hò, bọn họ chẳng mấy khi gặp được con người.
Phong hỏa đài ở Bạch Lang Khẩu cao lớn khác thường, trên dưới ba tầng, trú đóng tới năm mươi người, đứng đầu là khúc trưởng tên Mạc Yên.
Vân Lang từ chối nước do Mạc Yên đưa lên, lấy bầu nước của mình ra uống, quân kỷ Kỵ đô úy nghiêm ngặt, cấm uống nước lã, Hoắc Khứ Bệnh giúp Vân Lang quán triệt rất tốt điều này tới quân sĩ, đến chủ tướng uống nước lã còn bị tư mã nổi điên chửi bới thì quân tốt còn ai dám nữa?
Ném hồ lô rượu cho Mạc Yên, Vân Lang kiếm chỗ tường khuất gió ngồi xuống, đừng nghĩ y có ngựa ngồi thì nhẹ nhàng, hành quân hai mấy ngày, cảm giác thịt hai mép đùi sắp bị yên ngựa mài nát rồi, cảm thụ xương cốt có chỗ dựa vào phát ra tiếng rên răng rắc:” Từ đây tới Bạch Đăng Sơn còn bao xa?”
Mạc Yên uống ngụm rượu lau miệng đáp:” Ba trăm bốn mươi dặm.”
“ Thủ ở đây bao lâu rồi?”
Mạc Yên gập ngón tay, mặt đần ra:” Một hai ... sáu, năm, à bảy chứ, bảy năm rồi, chó thật, thời gian trôi chậm quá, cứ tưởng ở đây cả đời.”
“ Thường ngày các ngươi làm gì?”
“ Đua ngựa, canh gác, Hung Nô tới thì đốt lang yên, toàn quân lui về Trường Thành, quanh đi quẩn lại vài chuyện đó. Trước kia Hung Nô tới liên tục, từ ngày Đại tướng quân càn quét Vân Trung, chúng chẳng mấy khi tới nữa. Trước kia nếu có mục nhân vô tình tới đây, bọn mạt tướng xẻo tai đuổi đi thôi, không giết, từ khi Hung Nô xâm phạm Thượng Lâm Uyển, bên trên hạ lệnh giết không tha, thế là thành thù sinh tử rồi. Bây giờ tình hình nghiêm trọng hơn xưa nhiều lắm, hai bên cứ thấy nhau là giết ngay, chẳng cần biết gì hết.”
Vân Lang nhìn thảo nguyên bao la:” Lần Hung Nô xâm phạm hai năm trước đó, Hung Nô chạy tới cửa nhà ta rồi, mấy quý công tử nhà hầu tước cũng phải liều chết đánh nhau với chúng, đông gấp mấy lần mà chết thảm lắm ...”
Mạc Yên giọng khàn khàn mỏi mệt:” Bọn chúng từ trong khe đá chui ra đấy, giết mãi chẳng hết được.”
Vân Lang nhìn y sam rách rưới te tua, râu tóc bù xù như ăn mày của hắn, thở dài:” Có cần gì không?”
Mạc Yên không khách sáo, tu cạn hồ lô rượu:” Tư mã, quần áo của các huynh đệ năm nay còn chưa phát, nỏ cung còn tốt, tên thì hết, cán thương gãy rồi chẳng có mà thay, cái nơi chết tiệt này toàn cỏ thôi, chẳng làm được gì.”
Lên thảo nguyên một cái là thấy vật tư quý giá ngay, ở Trung Nguyên một mũi tên đáng là gì, vót một ngày được rất nhiều, ở đây thì chịu rồi, còn cỏ với đá, cát muốn kiếm cái cây cũng khó. Vân Lang sai Lưu Nhị lấy hai nghìn mũi tên, một bó cán thương và mười thếp vải gai cho Mạc Yên.
Nhìn dân phu đang ở bên suối vốc nước uống, dặn Mạc Yên:” Đừng uống nước lã, Hung Nô ném xác trâu bò chết ở đầu nguồn truyền bá ôn dịch, các ngươi mà uống thứ nước nhiễm tử khí ấy là chết đấy, đun sôi lên uống thì không sao.”
Được đồ tiếp tế, loại lão binh lọc lõi như Mạc Yên tất nhiên là luôn mồm vâng dạ, còn bọn họ có nghe không thi trời biết.