Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 383 - Q3 - Chương 004: Không Đất Cắm Dùi.

Q3 - Chương 004: Không đất cắm dùi. Q3 - Chương 004: Không đất cắm dùi.

Truy trọng doanh nghỉ ở Bạch Lang khẩu nửa canh giờ rồi xuất phát, hơn ba trăm dặm nữa, mà kỳ hạn chỉ còn bảy ngày, không có thời gian lãng phí nữa.

Vân Lang lên ngựa, lần nữa dặn Mạc Yên:” Chớ sơ ý.”

“ Tư mã cũng bảo trọng.” Mạc Yên vỗ mông ngựa một cái, tiễn Vân Lang đi:

Đợi đội xe của đại quân rời Bạch Lang khẩu, một đám quân tốt như ăn mày nhảy nhót reo hò, tụ tập quanh Mạc Yên, xem thứ Vân Lang để lại.

“ Chó thật, tên thép này, ngươi nhìn đầu mũi tên, ba cạnh đấy, còn có gai ngược, đâm một cái ... Trời ơi, mất năm cân máu chứ đùa à.”

“ Khúc trưởng, vị tư mã này lai lịch ra sao thế? Hẳn là quý công tử nào rồi, nếu không sao có trang bị tốt thế này.”

Mạc Yên bực mình đá đít:” Mau mang tên bổ xung đi, tên nào thiếu cán thương thì mau thay mũi thương vào. Triệu Đại Đảm, dẫn vài người chia vải cho huynh đệ.”

Một đám quân tốt nhao nhao bỏ đi.

Giáp sĩ già chẳng vui vẻ như những người khác, tay cầm mũi tên thép trầm ngâm:” Tình hình có vẻ không ổn.”

Mạc Yên nhổ phẹt một bãi nước bọt:” Đương nhiên là không ổn, trước kia đi thủ biên toàn là quân các nước chư hầu, giờ quân từ kinh sư phái tới, giáp sĩ giáp kỵ, lại còn trang bị thế này, năm nay xem chừng đánh nhau to đấy.”

Giáp sĩ già cắm phập mũi tên xuống đất, tên dễ dàng xuyên lớp đất cứng mà không gãy:” Đúng là thép rồi, khúc trưởng, bảo các huynh đệ từ hôm nay cảnh giác vào, chú tâm vào, thám tử phải đi ngoài ba dặm, thảo nguyên bao la chúng ta chiếm được mấy cái chốt này thôi, còn lại là của Hung Nô hết, sơ ý là chết.”

Mạc Yên gật gù:” Đúng là không thể sơ ý.”

Vân Lang men theo con đường dài tiếp tục đi lên phía bắc.

Bạch Đăng Sơn càng lúc càng gần, Trường Thành thì càng ngày càng tàn tạ, nhiều đoạn bị Hung Nô khoét từng mảng lớn, chẳng còn giá trị phòng ngự nữa, thi thoảng thấy một hai mũi cốt tiễn xuyên qua những bộ xương khô, cũng chính là lang nha tiễn mà Hung Nô hay nói.

Phong hỏa đài ở Bạch Lang khẩu là cái lớn nhất mà Vân Lang thấy, tiếp tục đi về phía trước, phong hỏa đài sứt mẻ, quân sĩ trú ở đó thì sa sút, chẳng có tí sức sống nào, thấy đại quân đi qua cũng không có phản ứng..

Bên phong hỏa đài thường có thêm đống đất cao, trên đống đất chất rất nhiều đá, cắm phướn chiêu hồn phất phơ theo gió.

Hai hình ảnh Trường Thành cũ và mới cứ nối nhau hiện ra trong đầu Vân Lang, giống ảo ảnh, giống như trò chơi quái ác của thời gian.

Những bức tường sừng sững, đổ nát này với người Hán đã lâu lăm rồi, tới hơn hai trăm năm rồi, với Vân Lang mà nói nó vẫn còn non trẻ lắm.

Trường Thành trong mắt của Vân Lang là kỹ ức lịch sử cổ xưa, chẳng liên tưởng nó tới phòng tuyến quân sự, nhưng trong mắt người Hán thì khác, có hai bức Trường Thành này, ngựa Hồ mới không thể tùy tiện nam hạ ...

Không phải chỗ nào Trường Thành cũng làm bằng đá, bằng gạch rắn chắc, nhất là ở thảo nguyên xa xôi thiếu thốn vật tư, đa phần làm bằng đất nên đã chẳng chịu nổi gió cát ăn mòn, dưới chân Trường Thành là đống đất vàng dày, nếu hất lớp đất này lên sẽ tìm thấy hằng hà sa số gián đất.

Thứ này trong Trung dược gọi là thổ nguyên, là thứ thuốc đáng tiền, nhưng mà Vân Lang không hứng thú với chúng, cảm thấy chúng ăn máu thịt người mới to lớn được như thế.

Vốn Vân Lang không biết có thứ này đâu, nhưng khi tụ họp cùng đám Hoắc Khứ Bệnh, cùng ngồi dưới chân Trường Thành, thấy Lý Cảm cầm que chọc bọn gián đất chơi mới nhìn thấy.

Cứ nghĩ đám này đi trước mày nửa tháng trời, sớm đã ổn định doanh trại, đến nơi là có ngay cái giường lông thú êm ái ấm áp mà ngả lưng, ai ngờ cả đám vất vưởng dựng tạm trại bên đống đổ nát của Trường Thành, mặt mày rầu rãi.

“ Thứ chó già Tạ Trường Xuyên dám để tiểu gia ở đây một ngày nữa, ta thà không cần quan chức nữa cũng phải đánh với ông ta một trận.”

Con gián đất của Tào Tương bị gián của Hoắc Khứ Bệnh đánh bại làm hắn giận cá chém thớt:

Vân Lang cũng bắt một con gián đất to bằng ngón chân cái tham gia cuộc chiến, còn về lời lải nhải của Tào Tương thì coi như không nghe thấy là được.

Gián đất đánh nhau tất nhiên không hay bằng dế mèn, húc nhau rồi ngã ngửa bục lên, chẳng chiêu nào khác, đấu vài trận, dù là người thích trò này nhất là Lý Cảm cũng thấy vô vị.

Dân phu tất nhiên được Tạ Trường Xuyên thu nhận rồi, còn về phần Kỵ đô úy thì đóng dưới chân Trường Thành đợi lệnh.

Bị người ta xem thường rồi.

" Một đàn khỉ tới đây còn thêm ba phần chiến lực, bệ hạ lại phái cho ta một đám hoàn khố."

Khi quan truyền lệnh chuyển lời Tạ Trường Xuyên, Vân Lang thấy rõ huyệt thái dương của Hoắc Khứ Bệnh đập liên hồi, Tào Tương buông lời dọa dẫm có thể coi như đánh rắm, còn Hoắc Khứ Bệnh không nói, hắn chỉ làm thôi.

Vân Lang an ủi: “ Nhịn đi, người Hung Nô kiếm ăn bên kia, Tạ Trường Xuyên nhất định lo sốt vó, sợ chúng ta không được việc cũng có thể hiểu. Kỳ thực chúng ta đóng quân ở đây cũng tốt, hắn lo chúng ta bị Hung Nô giết thì khó ăn nói với Trường An, xếp chúng ta ở sau cùng, tính ra là chúng ta nợ hắn.”

“ Ta tới biên quan để giết Hung Nô, không phải để giữ mạng.” Hoắc Khứ Bệnh đứng dậy, hùng hổ đi tìm quan truyền lệnh:

Tào Tương đứng dậy trừng mắt với Vân Lang một cái:” Biết hắn đang điên, ngươi còn nói khích hắn nữa làm gì.”

Vân Lang nhún vai đi theo Hoắc Khứ Bệnh.

Bốn người là một thể, chủ tướng như thế, bọn họ tất nhiên phải phụ họa.

Quan truyền lệnh thấy Hoắc Khứ Bệnh thái độ kiên quyết cũng không từ chối, mở cái mồm toàn răng vàng khè hôi thối lợm giọng nói:” Mấy vị tiểu tướng quân cũng có tinh thần đấy, cùng đi vậy, về phần giáo úy an bài ra sao thì không phải nhân vật nhỏ như ta có thể tác động.”

Vân Lang búng tay một cái, có thứ bay tới mặt quan truyền lệnh.

Quan truyền lệnh không thẹn là người lên chiến trường, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, dù bất ngờ vẫn bắt chính xác, chỉ liếc mắt một cái rồi đút viên trân châu vào lòng:” Bạch Đăng sơn thì các vị tiểu tướng quân đừng mong nữa, nơi đó quá trọng yếu, nếu mà mất, đội quân này từ khúc trưởng trở lên đừng mong ai sống sót. Nếu các vị tiểu tướng quân muốn lập công, về còn vinh diệu tổ tông thì tiểu nhân có một kiến nghị hay đấy.”

Vân Lang cười chắp tay:” Xin tướng quân cho biết.”

“ Phòng ngự Bạch Đăng Sơn xưa nay do Mã Trung tướng quân phụ trách, ông ta chỉ tin huynh đệ Bắc đại doanh. Hà Tử Hà cũng không được, Tế liễu doanh đối đầu với Mã Trung, không ai nhường ai, đừng nói là Hung Nô đi qua, người Bắc đại doanh đi qua cũng bị đánh, mấy vị tiểu tướng quân không thể tới đó.”

Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày:” Thế là sao, quân đội vốn liền một thể.”

Quan truyền lệnh thở dài:” Giáo úy nhà ta quan chức nhỏ nhất, bệ hạ lại phái tới làm thống lĩnh đám kiệt ngạo bất thuần này, tiểu tướng quân nghĩ một chút là hiểu thôi. Trước kia có hai vị hầu gia, giáo úy nhà ta đã không biết hầu hạ ra sao, giờ tới bốn vị, toàn lai lịch bất phàm, giáo úy sở dĩ nói lời kia, không phải vô lễ, mà là điên rồi.”

Thấy ông ta lải nhải toàn điều vô nghĩa, Vân Lang ném tới một viên trân châu nữa, con bà nó tham cũng vừa phải, một viên chưa đủ sao, có chút bực mình.

Hoắc Khứ Bệnh trầm giọng hỏi thẳng:” Bọn ta có thể đóng quân ở đâu?

Quan truyền lệnh thấy viên này nhỏ hơn viên trước, hơi thất vọng, song không dám vòi thêm nữa, mấy vị tiểu gia này không dễ hầu hạ, đáp ngay:” Câu Tử Sơn.”

Hoắc Khứ Bệnh suy nghĩ một lúc rồi nói với Vân Lang:” Chúng ta tới Câu Tử Sơn, nhưng nơi đó chỉ có ngọn đồi lẻ loi, không có nguồn nước, trước giờ cùng Bạch Đăng Sơn thành thế ỷ giốc, lại không có trú quân. A Lang, ngươi nghĩ cách giải quyết nguồn nước, nếu giải quyết được vấn đề đó, tuy Câu Tử Sơn nhỏ bằng một phần mười Bạch Đăng Sơn, song tầm quan trọng chỉ hơn không kém.”

Vân Lang nhìn quan truyền lệnh:” Ông nghĩ ở Câu Tử Sơn có thể đào được nước không?”

“ Nhiều người đã thử, nhưng không lấy được nước, tư mã lang học vấn uyên thâm, nói không chừng lấy được nước đấy.”

Bình Luận (0)
Comment