Cả đoàn người chẳng mấy chốc tới được trước quân trại của Trung bộ giáo úy, năm ngày qua đi đường cái quân trại này là nơi duy nhất có đông người tụ tập mà Vân Lang thấy, thôn làng thì tuyệt bóng.
Nói là quân trại, thực tế là tòa thành đất, tường cao một trượng, chu vi không tới ba dặm, lưng dựa vào Trường Thành, mặt đối diện với Bạch Đăng Sơn, chặn lấy hẻm núi hẹp giữa Bạch Đăng Sơn và Trường Thành.
Tạ Trường Xuyên là hán tử thô hào, râu rậu tới mức che gần hết cả mồm với mắt.
Trong ba vị giáo úy ở Vân Trung, hai vị đông tây giáo úy đều là người đọc sách, chỉ có vị Trung bộ giáo úy này là từ binh tốt giết một đường mà lên.
Người này thô nhưng không ngốc, uy danh của Vệ Thanh không phải một Trung bộ giáo uy có thể xúc phạm, ông ta chỉ có cách tránh gặp, vì một khi gặp rồi là phải cấp đủ lễ số với đám Hoắc Khứ Bệnh, ai mà muốn uốn gối với đám hoàn khố nhãi ranh?
Hoắc Khứ Bệnh thản nhiên tiếp nhận một bái của Tạ Trường Xuyên, nheo mắt nói thẳng luôn:” Sinh tử của ta do ta tự phụ trách, giáo úy không cần nghĩ nhiều. Cữu phụ ta cũng từ chém giết mà thành triệt hầu, không lạ gì sa trường, không vì ai tử chiến mà đi tìm ngài gây phiền toái đâu.”
Quan truyền lệnh tức thì ghé tới tai Tạ Trường Xuyên thì thầm một tràng dài.
Thái độ Tạ Trường Xuyên thay đổi hẳn, vỗ bàn cười ha hả:” Quả nhiên là gia phong Đại tướng quân, Lão Tạ bội phục, bội phục. Nếu tiểu tướng quân yêu cầu đi Câu Tử Sơn, ta lý gì lại cản được, có điều chúng ta phải nói trước, nơi đó đã mười một năm không ai đóng quân rồi, vì nơi đó không thể trú quân lâu dài.”
“ Theo ta biết thời tiên đế Bành Hàn trú ở đó tổng cộng một trăm ba mươi ngày có thể coi là kỷ lục, chỉ là kết quả bị Hung Nô phóng hỏa đốt núi, toàn quân táng thân trong biển lửa.”
“ Từ sau khi Bành Hàn chết, Câu Tử Sơn cơ bản không có quân thường trú, thành nơi giao phong hai quân. Nếu tiểu tướng quân đã muốn đóng quân ở đó, lợi hại bên trong ta phải nói cho rõ ràng, sau này đừng trách ta.”
Thứ võ phu nhà quê như Tạ Trường Xuyên chơi kế mưu cũng chỉ là trò cũ rỉ.
Chiêu dục cầm cố túng này trong mắt đám người Hoắc Khứ Bệnh căn bản là không đáng nhắc tới, cái gì mà nói rõ thì không liên quan nữa. Rõ ràng là ngay từ đầu ông ta đã muốn an bài bọn họ ở Câu Tử Sơn, lại không muốn nói ra, để Hoắc Khứ Bệnh tự đề xuất.
Buồn cười nhất là cùng cấp giáo úy, Tạ Trường Xuyên lại đặt mình ở góc độ thấp kém hơn trò chuyện với Hoắc Khứ Bệnh, hòng đạt mục đích.
Vân Trung tam giáo úy là quan chức gì?
Bọn họ là võ chức quan trọng nhất triều Hán, sở dĩ định vị là giáo úy chứ chưa tới tướng quân là không muốn làm nổi bật địa vị của họ.
Ba chức vị này trọng yếu tới mức cả triều đình cũng kiêng kỵ, vẻn vẹn Tạ Trường Xuyên chỉ huy tới ba vạn năm nghìn quân, mà toàn bộ là chính binh. Nếu kể tới số dân phu thì tới sáu vạn, toàn bộ Vân Trung có mười vạn trai tráng cho ông ta điều động.
Không chỉ thế, phạm vi phòng ngự của Trung bộ giáo úy cực rộng, trong tay Tạ Trường Xuyên không chỉ có quân quyền, còn giám sát cả bách tính biên cương, tuy đa phần là tội tù, nhưng đủ khiến tiếng nói của ông ta thêm uy nghiêm.
Quyền lực của Tạ Trường Xuyên ở nơi này còn cao hơn mấy vị vương hầu ở phong quốc.
Người có quyền lực như thế mà hạ mình nhẹ nhàng với một tiểu giáo úy như Hoắc Khứ Bệnh thì không phải là người tốt.
Hoắc Khứ Bệnh là người thẳng thắn thế nên không thích nhiều lời:” Là ai muốn bọn ta thủ Câu Tử Sơn?”
Bị người ta nhìn thấu, Tạ Trường Xuyên chẳng xấu hổ mà ngồi thẳng lên, không vờ vịt nữa, khí thế thay đổi hẳn ngạo nghễ đáp:” Bản soái, các ngươi thấy sao?”
Hoắc Khứ Bệnh chắp tay hành quân lễ:” Mạt tướng tuân lệnh.”
Tạ Trường Xuyên mất kiên nhẫn phất tay:” Vậy thì đi đi.”
Tào Tương đứng dậy phủi bụi đất không tồn tại trên giáp trụ:” Gia quyến của đại soái chắc là ở Trường An hết?”
Tạ Trường Xuyên gằn giọng:” Đúng thế, cả nhi tử mới sinh năm nay cũng đưa tới Trường An rồi, sao, hầu gia ngài hứng thú với thiếp thất xấu xí của ta à?”
Tào Tương không đáp, tỉnh bơ nói:” Thế thì tốt, mỗ yên tâm đi Câu Tử Sơn rồi.”
Tạ Trường Xuyên lạnh lùng nói:” Bản soái ở Bạch Đăng Sơn chinh chiến hai mươi năm, chưa bao giờ trơ mắt nhìn đồng bào rơi vào tuyệt cảnh, đó là nguyên nhân ta có thể nắm đại quyền ở đây sáu năm dài mà không ai phản đối.”
Hoắc Khứ Bệnh kéo Tào Tương đi:” Coi ta là đồng bào sinh tử thì ta coi là huynh đệ cốt nhục, coi ta là kẻ ngốc để lừa, ta coi là kẻ thù cả đời, đơn giản vậy thôi.”
Tạ Trường Xuyên cười phá lên:” Công bằng.”
Vân Lang và Lý Cảm không nói gì cả, chỉ chắp tay cáo lui.
Câu Tử Sơn vốn là điểm yếu trong vòng tròn phòng ngự của Bạch Đăng Sơn, dùng chiều cao mà nói, nó còn cao hơn Bạch Đăng Sơn, đứng trên chủ phong của nó có thể nhìn xuống đỉnh núi bằng phẳng Bạch Đăng Sơn.
Năm xưa Lưu Bang bị Hung Nô vương Mạo Đốn vây ở Bạch Đăng Sơn, gọi trời trời chẳng đáp, gọi đất đất không thưa.
Nghe nói Hung Nô phía đông toàn bộ cưỡi ngựa trắng, Hung Nô phía nam toàn bộ cưỡi ngựa đen, Hung Nô phía tây cưỡi ngựa khoang, còn Hung Nô phía bắc cưới ngựa đỏ, thanh thế vô cùng cường đại.
Vân Lang đứng trên Câu Tử Sơn nhìn thảo nguyên đằng xa, một con sông nhỏ lấp lánh ánh bạc xẻ thảo nguyên làm đôi, nơi đó là địa bàn của người Hung Nô. Nhìn xa xa thảo nguyên nửa xanh nửa vàng khắp nơi là bò dê, thi thoảng có nhóm nhỏ kỵ binh phóng qua.
Thảo nguyên có bò dê là thời gian như chậm lại, bò dê như di chuyển theo mấy trắng trên trời, nếu có một mục dương nữ cất bài tình ca cao vút, đây sẽ là nhân gian tiên cảnh.
Vân Lang rất hi vọng Lưu Lăng ở ngay bên kia, đang vui vẻ chăn dê, nhưng đó chỉ là một ảo tưởng, theo như thám báo đại quân báo về, đối diện không phải là Thiền Vu Hung Nô mà là Tả Hiền vương Vu Đan, cũng chính là trưởng tử của Quân Thần Thiền Vu.
Vân Lang không Tả Hiền vương, nhưng y biết Tả cốc lễ vương Y Trật Tà là một tay kiêu hùng thời đại, có người này, kết cục của Tả Hiền vương sẽ không thể tốt được.
Hoàn cảnh tự nhiên ở thời này không phải nói, dù là dưới chân Ly Sơn hay Bạch Đăng Sơn thì không khác nhau là bao, hoang vu là âm điệu chủ yếu ở đây.
Vì có Đại Vương nên sói không dám mò tới quanh Vân gia trang tử, dù là bạch lang hung hãn thì cũng chỉ ở hậu sơn, về sau người vác than nhiều lên, bọn chúng chuyển nhà vào sâu trong núi.
Bạch Đăng Sơn thì khác, chỉ cần Vân Lang bắt chước tiếng sói tru thì thế nào cũng có tiếng sói đáp lại. Tào Tương mới đâu muốn mang Đại Vương theo, Hoắc Khứ Bệnh vì muốn làm hắn yên lòng cũng ỡm ờ, khi đại quân sắp xuất phát mới tuyên bố thẳng thừng, không cho Đại Vương đi theo.
Đã lãng phí thời gian quá lâu rồi, Hoắc Khứ Bệnh toàn lực phóng ngựa tới Câu Tử Sơn, không còn dân phu vướng chân chỉ nửa ngày là họ tới nơi, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Câu Tử Sơn, Vân Lang muốn cười phá lên.
Ngọn núi này khác hoàn toàn với núi non mà ý từng thấy, sở dĩ gọi là Câu Tử Sơn, chính vì hình dạng nó giống một cái móc, nếu như nói hình tượng hơn một chút thì nó giống một cái móng ngựa, hoặc là cái bánh tròn bị chó ngoạm một cái ở giữa.
Không phải vì hình dạng ngọn núi làm cho Vân Lang buồn cười, y cười là vì Bạch Đăng Sơn ở đối diện rừng cây rậm rạp, còn trên Câu Tử Sơn chỉ có ít cây cối lại còn không lớn.
Quan trọng nhất, ngọn núi này khác Bạch Đăng Sơn ở chỗ, Bạch Đăng Sơn xanh ngăn ngắt, Câu Tử Sơn thì vàng vọt, dù là mùa xuân, cỏ nơi này vẫn khô héo chẳng có lấy chút sinh khí n ào.
Quân tốt Kỵ đô úy giờ sử dụng công cụ thuần thục lắm rồi, vừa tới nơi là chia nhau ra dùng xẻng sắt đào nước, đào tới ba xích rồi mà đất vẫn khô nguyên.
Điều này chứng tỏ phía dưới không hề có mạch nước ngầm.
Vân Lang vốc nắm đất lên xem lại lần nữa vỗ đùi cười lăn lộn, có lẽ trên đời này không ai quen thuộc với tình trạng kỳ quái này hơn y nữa.