Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 385 - Q2 - Chương 006: Phát Hiện Làm Người Ta Khó Xử.

Q2 - Chương 006: Phát hiện làm người ta khó xử. Q2 - Chương 006: Phát hiện làm người ta khó xử.

Cùng đất vàng, cùng một loại địa thế, không có khả năng chênh lệch lớn như thế, sai người rời Câu Tử Sơn một dặm, đào sâu năm xích là đất vàng thành đất bùn sền sệt rồi, nếu đào sâu thêm nữa dứt khoát có nước.

Cũng dựa vào núi, cũng đối diện với nước, cũng là ngọn đồi đất độc lập.

Vân Lang dẫm mạnh lên Câu Tử Sơn vài cái, hẳn là vị bá chủ thảo nguyên khiến Đại Hán khiếp sợ mấy chục năm đang nằm phía dưới, lại không kìm được cười vang.

Đó là tầm quan trọng của kinh nghiệm, Vân Lang có lăng mộ Thủy hoàng đế làm vật tham khảo, y mới có thể nghĩ tới bí mật này.

Hoắc Khứ Bệnh tuần tra quanh Câu Từ Sơn hết lượt này tới lượt khác, cuối cùng đưa ra kết luận, đây không phải nơi họp trú binh tác chiến.

Không có nguồn nước chỉ là một nguyên nhân, không có gỗ, không có đá mới là quan trọng nhất, không có nước thì còn có thể tận dụng sông nhỏ phía dưới, còn thiếu hai thứ kia, kế hoạch xây doanh trại rồi dùng máy bắn đá tan thành bong bóng.

“ Nếu như chúng ta truân binh trên núi, một khi phát hiện người Hung Nô, từ trên đánh xuống, nhát định khiến chúng tơi bời hoa lá.” Tào Tương hưng phấn hoa tay múa chân, hắn cũng biết đây không phải là chủ ý hay, nhưng Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày, Vân Lang thì thả hồn lên trời, phải nói cái gì đó để dẫn dắt họ:

“ Nơi này không có chút giá trị cố thủ nào.” Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu:

“ Cần phải thủ, nhất định phải thủ cho bằng được, lại đây ta giải thích nguyên nhân cho mà nghe.” Vân Lang đồng ý với ý kiến của Tào Tương, làm Hoắc Khứ Bệnh lấy làm lạ, y vẫy tay gọi cả bọn ghé lại gần, uống một ngụm nước cho trấn tĩnh, thì thầm:” Nếu như ta không nhầm, mộ của Mạo Đốn ở ngay dưới chân chúng ta đấy.”

“ Cái gì?” Hoắc Khứ Bệnh giật nảy mình đứng bật dậy bóp chặt vai Vân Lang nói gấp:” Đây là chuyện lớn, không nói lung tung được đâu.”

“ Làm sao ngươi biết?” Lý Cảm, Tào Tương đồng loạt hỏi:

“ Đau.” Vân Lang gỡ tay Hoắc Khứ Bệnh ra, tên khốn này làm sao mà khỏe như thế, biết vậy không chơi trò kích thích này, nhăn nhỏ nói:” Cả Đại Hán lẫn Hung Nô đều nhận định phần mộ của Mạo Đốn ở Bạch Đăng Sơn cho nên mới chinh chiến liên miên đúng không?”

Hoắc Khứ Bệnh kích động gật đầu liên hồi:” Không sai, chuyện này không cần nhiều lời, ngươi chỉ cần nói vì sao cho rằng mộ Mạo Đốn ở đây.”

“ Phàm là lăng tẩm đế vương đều chọn vùng đất tốt dựa núi hướng ra sông, các ngươi nhìn địa hình Câu Tử Sơn là hiểu rồi, theo như sách nói Mạo Đốn là một con hắc long, hoàng đế Đại Hán là xích long, hắc long đánh bại xích long, nên mộ Mạo Đốn ở bên cạnh Bạch Đăng Sơn ...” Phát hiện quan trọng thế này, ngay cả Vân Lang cũng không kìm được phấn khích làm ra vẻ thần côn khoe khoang một chút:

Hoắc Khứ Bệnh sốt ruột xua tay:” Chẳng qua là cái thuyết phong thủy thôi, không đáng tin, ngươi nói gì thực chất hơn đi.”

“Ngươi là tên ngốc, ngươi không tin phong thủy nhưng đế vương tin, chết rồi càng tin.” Vân Lang chỉ cỏ cây rậm rạp dưới chân lại chỉ cỏ cây khô héo trên Câu Tử Sơn:” Đã thấy khác biệt chưa?”

Tào Tương gật đầu ngay:” Thấy rồi, trên kia cây cối khô héo, có vẻ mọc không tốt.”

“ Là vì không có nước thôi có gì lạ đâu:” Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày:

“ Vấn đề tại sao lại khác nhau như thế, ta cho người kiểm tra quanh Câu Tử Sơn rồi, chất đất y hệt ở Bạch Đăng Sơn, nếu không có con sông ngăn cách này, rất lâu trước kia thậm chí có khả năng là một. Thế nên không có lý nào Câu Tử Sơn lại không có giọt nước nào.”

“ Còn nữa, trước khi tới đây ta nghiên cứu kỹ sử sạch rồi, nhất là ghi chép bắc chinh của thái tổ cao hoàng đế. Kết quả biết gì không, năm xưa cả Câu Tử Sơn và Bạch Đăng Sơn đều bị bao vây, nhưng trong ghi chép lại chưa từng nhắc tới nơi này thiếu nước. Vì vậy ta suy đoán, trước kia Câu Tử Sơn không thiếu nước, chỉ vì có người đào mạch nước cho nên nó mới khô như thế. Nếu đào từ bên sông, địa thế thấp, không thể đào hết mạch nước, chỉ có đào từ phía đông mới có thể đào ra mạch nước của Câu Tử Sơn.”

Hai mắt Tào Tương sáng lên như mắt sói trong đêm, nhìn chằm chằm Câu Tử Sơn:” Đào mạch nước ra, lấp đất, sau đó ba mươi vạn chiến mã dẫm đạp lên, tất nhiên là đoạn tuyệt tất cả nguồn nước rồi … Con bà nó, ta nghĩ A Lang nói có lý đấy.”

Lý Cảm phóng mắt nhìn quanh, giọng bình tĩnh hơn:” Nếu chúng ta đã nhận được mệnh lệnh cố thủ Câu Tử Sơn thì không có cách nào khác rồi, nên đặt trọng điểm phòng ngự ở phía đông.”

Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu:” Không hợp lý, phía đông địa thế trống trải, chính là chiến trường thích hợp nhất của Hung Nô, chúng ta dựng quân trại ở đó thì khác gì dê vào miệng hổ? Vẫn nên chọn phía tây, tạo thế ỷ giốc với Bạch Đăng Sơn tốt hơn, trước khi thăm dò được mảnh đất phía đông là mộ Mạo Đốn, chúng ta phải bảo mật không được nói ra.”

Lý Cảm giang tay:” Nói thế thì quay lại điểm khởi đầu, chúng ta không có nước, đại quân không thể trú trên núi. A Lang, ngươi nói sao?”

Vân Lang ngẫm nghĩ:” Tạm thời đào một cái hố thật lớn trữ băng, năm nay đào cái sơn động đủ lớn đủ sâu trên Câu Tử Sơn, đợi mùa đông năm nay tới tích trữ thật nhiều băng đợi năm sau.”

“ Vậy năm nay thì sao?” Tào Tương cuống lên, hắn muốn đào sớm xong nhanh, chỉ cần tìm thấy thi hài Mao Đốn là lập công lớn, có thể đường hoàng rời khỏi cái chỗ này:

Hoắc Khứ Bệnh trầm tư cân nhắc thiệt hơn, xuất hiện khả năng mộ của Mạo Đốn ở đây khiến lựa chọn của họ hạn chế đi nhiều, đây gọi là lợi bất cập hại:” Còn làm sao, trước kia người khác làm thế nào thì chúng ta làm như vậy.”

“ Ý ta là chúng ta chỉ ở đây một năm thôi.”

Vân Lang kéo Tào Tương ngồi xuống:” Chỉ cần chúng ta thăm dò ra được phía đông là lăng tẩm Mạo Đốn thì cơ bản không còn chuyện gì của chúng ta nữa.”

“ Như vậy là ... nơi đây sẽ có một trận đại chiến rồi ...” Tào Tương từ từ quay đầu sang nhìn Hoắc Khứ Bệnh mà líu lưỡi lại:” Làm cầu, phải làm cầu trước, có cái cầu thật chắc chắn làm đường lui rồi tính sau, nếu không ta không chơi với các ngươi đâu.”

Kỳ thực quan binh Đại Hán có ai không hiểu, tác chiến với Hung Nô khó khăn nhất không phải là hai quân giao chiến trên thảo nguyên, thiết kỵ Đại Hán có biết sợ ai, nhưng tìm được Hung Nô, đuổi kịp được Hung Nô mới khó.

Có cái mộ này người Hung Nô có muốn đi cũng không đi được, vì chính người Hán bao năm qua cũng săn lùng cái mộ này để rửa hận, là người hoàng tộc, Tào Tương hiểu lắm, mà tên điên Hoắc Khứ Bệnh cũng sẽ không chịu đi, hắn chẳng mong gì hơn một trận ác chiến với Hung Nô, đánh đến chết luôn thì có khi hắn càng sướng.

Cái mộ này không phát hiện ra đã là thứ hại người, phát hiện ra càng hại người hơn.

Trên đời này nhiều việc khi suy tính thì rất tốt, kết quả lại không mấy khi được như ý, song ít nhất thì Kỵ đô úy có một mục tiêu chiến lược xác định, không như tướng sĩ khác trước kia cố thủ nơi này chẳng biết để làm gì.

Kỵ đô úy là đội quân gần như toàn giáp sĩ, Tạ Trường Xuyên sở dĩ muốn phái Hoắc Khứ Bệnh đi cố thủ Câu Tử Sơn khả năng do đố kỵ, quân của ông ta là đội cường quân của Đại Hán, mà chỉ thập phu trưởng mới có giáp, còn ngũ trưởng chỉ có giáp da che thân trên đã mừng lắm rồi.

Bình Luận (0)
Comment