Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 386 - Q3 - Chương 007: Hai Lão Tặc Già.

Q3 - Chương 007: Hai lão tặc già. Q3 - Chương 007: Hai lão tặc già.

Hạt Tử Hà chạy xuyên qua Bạch Đăng Sơn và Câu Tử Sơn, nước chảy rất siết, muốn trú quân ở Câu Tử Sơn thì trước tiên cần bắc cầu đây là chuyện hiển nhiên, đích thân Vân Lang phụ trách xây cầu đây là công việc yêu cầu kỹ thuật, còn dựng doanh trại để Tào Tương, tên đó đầu óc nham hiểm, vì mạng sống chắc chắn phát huy công dụng bất ngờ.

Mùa xuân băng tuyết trên núi ta ra, đất đóng băng cũng bắt đầu phục sinh, cả thảo nguyên bao la kỳ thực là cái đầm lầy lớn. Sông suối lớn nhỏ đều đổ vào Hạt Tử hà, khiến nước sông tăng mạnh, muốn bắc cầu đâu phải chuyện dễ dàng.

Quân tốt dùng sức đóng một cái cọc gỗ xuống dưới đáy sông, vừa mới tháo thừng ra là cọc gỗ bị dòng nước xô nghiêng dần đi, sau đó ... biến mất. Đợi nó lần nữa nhô đầu lên thì đã ở cách đó một dặm rồi.

“ E rằng năm xưa Bành Hàn toàn quân bị diệt chủ yếu ở đây, bị Hạt Tử Hà ngăn cách, viện binh Bạch Đăng Sơn không tới được.” Lý Cảm luôn là tên bình tĩnh nhất trong bốn người, phân tích:” Chúng ta không muốn lặp lại vết xe đổ của Bành Hàn thì thế nào cũng phải dựng được cầu liên thông hai bên.”

“ Bùn dưới sông sâu lắm, không thích hợp cắm cọc, hay là dựng cầu nổi?” Tào Tương kiến nghị:

“ Cầu nổi ngựa không qua được, bất kể thế nào cũng phải có cầu cứng mới được.”

“ Ngươi cũng thấy rồi, cột vừa đóng xong đã bị nước cuốn đi thì lắp cầu cứng làm sao?” Tào Tương phản bác lời Hoắc Khứ Bệnh:

“ A Tương nói có lý đấy, không xây cầu cứng được đâu, chúng ta kéo xích sắt làm cầu, dù sao thì Hạt Tử Hà không rộng, cầu sắt rộng mười hai trượng đủ cho chiến mã qua rồi chứ?” Vân Lang tán đồng:

“ Đủ sắt không?” Hoắc Khứ Bệnh hỏi:

“ Đủ, ta có mang theo rất nhiều xích sắt, vốn đề đối phó với kỵ binh, giờ dùng làm cầu trước đi.”

Tạ Trường Xuyên ở trong thành đất, nghe thám mã bẩm báo Kỵ đô úy đóng cọc xây cầu trên Hạt Tử Hà thì tức giận đấm bàn, quả nhiên đám hoàn khố ở Trường An không được tích sự gì, chỉ biết dựa vào đại quân sau lưng diễu võ giương oai, sau đó về thăng quan tiến chức.

“ Trên Hạt Từ hà làm sao làm cầu, cùng lắm thì cầu nổi thôi, Hung Nô chỉ cần thả gỗ lớn xuống sông cho thuận dòng chảy xuống là phá tan cầu nổi rồi ... Những hảo hán kia theo loại tướng quân như thế khác gì giao mạng vào tay quỷ.”

Người Hung Nô xưa nay không khai chiến vào mùa xuân chiến mã bò dê gày gò, lúc này ăn một bữa no cũng là hi vọng xa vời thì đánh đấm thế nào?

Mùa xuân là lúc bò dê kiếm cỏ ăn cứu mạng, mục nhân vì thu hoạch cả năm mà bận rộn, cũng chẳng có tâm tình đánh trận.

Sinh hoạt mới thực sự là đề tài chính cả đời con người, còn chiến tranh dù thế nào chỉ là điểm xuyết thêm mà thôi, hoặc có thể nói chiến tranh là bổ sung cho sinh hoạt mà thôi, người Hung Nô không có cái ăn liền tự động đi cướp bát cơm của người khác.

Nói là bọn họ thích tấn công Đại Hán, chẳng bằng nói là cướp cái ăn nhét đầy cái bụng, duy trì sinh mạng mới là bản năng, giống như sói đói thì đi bắt dê thôi.

Trong mắt bọn họ người phương nam là cừu dê, đó là thói quen tạo thành từ xưa, khó sửa được.

Người Hung Nô khi không chiến tranh kỳ thực là một chủng tộc vô cùng hiếu khách, nếu như ở thảo nguyên hoang dã gặp được một mục nhân, hắn tình nguyện dùng mọi thứ trong nhà chiêu đãi khách nhân.

Tất nhiên không tính mục nhân xung quanh Bạch Đăng Sơn, những người này không tính là mục nhân nữa mà là quân nhân chuyên nghiệp rồi.

Vân Lang không mấy tâm tư đi nghiên cứu thứ xa xôi đó, y có chuyện trước mắt là xây dựng cầu sắt.

Phía Bạch Đăng Sơn có cây thông lớn chọc trời mười người ôm không xuể, chỉ cần đóng xích vào đó là được, nhưng phía Câu Tử Sơn thì phiền rồi.

Đất ở Câu Tử Sơn mềm xốp, lại chẳng có cây lớn mà dùng, đành phải vận chuyển tới một tảng đá lớn, sau đó đẽo thành phiến đá, đục lỗ bên trên, chất thành đống, dùng sáu thanh sắt xuyên qua những cái lỗ đó, nung nóng lên, có lực sĩ dùng búa lớn đập cho sắt và đá nối lại với nhau.

Khi kỵ đô úy kéo từng sợi xích sắt qua sông, Tạ Trường Xuyên liền được tin, vội vàng cưỡi ngựa tới xem, nhìn từng sợi xích sắt to bằng cổ tay được mười mấy con trâu kéo căng, cắn nát răng.

Toàn bộ cái cầu được làm bằng tám sợi xích sắt.

“ Hơn vạn cân thép tinh luyện, đám nhãi con này lại hoang phí như thế.”

Quân tư mã Bùi Viêm tấm tắc khen:” Vật tư của Kỵ đô úy hơn hẳn chúng ta, mỗi người hai ngựa toàn quân giáp sĩ đã đành, chỉ riêng số thép tinh luyện làm cầu này đã bằng thép tinh luyện chúng ta tích góp bao năm.”

Tạ Trường Xuyên nhắm mắt thở dài chua chát:” Chúng ta là kẻ bắt đầu từ hai bàn tay trắng, làm sao bằng người ngậm vàng từ lúc ra đời, mỗi khi ta trải qua muôn vàn gian khổ đạt được mục tiêu, phát hiện ra thứ chúng ta đổ máu đổi lấy, người ta đã chơi trong lòng bàn tay từ khi ra đời. Nghĩ tới đó lòng mỗ như dao cắt.”

Bùi Viêm an ủi:” Đại soái đã nhẫn nhịn hơn hai mươi năm rồi, thêm ba năm nữa thôi không cần phải ở lại Bạch Đăng Sơn nữa, về Trường An hưởng thụ phong thưởng.”

Tạ Trường Xuyên nghe thế nguôi ngoai phần nào:” Vậy để đại nhi của ta và đại nữ của ngươi kết đôi nhé?”

“ Chẳng trách người ta coi thường đại soái, vì ngài tự coi thường mình trước rồi.” Bùi Viêm thở dài:

Tạ Trường Xuyên nổi giận:” Đại nhi ta và đại nữ ngươi lớn lên cùng nhau, nay đã tới tuổi hoài xuân, không cho chúng thành thân, chẳng lẽ ngươi đợi chúng làm ra chuyện xấu mới chịu à?”

“ Nếu thế chúng ta thuận nước đẩy thuyền là được, cùng lắm mất mặt một chút, nếu là cưới gả bình thường, ngài ngàn vạn lần chớ lên tiếng, mỗ cũng không đồng ý.”

Tạ Trường Xuyên ngẩn người, ông ta và Bùi Xiêm sinh tử cùng nhau nửa đời người, nói là thân như huynh đệ cũng không có gì sai, mình cho rằng nhi tử mình lấy khuê nữ Bùi Viêm là chuyện hay, không ngờ bằng hữu không đồng ý:” Vì sao thế?”

Bùi Viêm nhìn quân sĩ đang hô hào kéo xích qua sông:” Có biết Lão Ngưu ở Trường Phong doanh không?”

“ Biết chứ, là cái kẻ trúng tên vào mông khi ở Bạch Đăng Sơn, làm sao?”

“ Lần trước mỗ về Trường An biết tin, nhi tử của Trưởng công chúa cưới khuê nữ Lão Ngưu, vậy mà chẳng thành chính thê của Tào thị, chỉ làm bình thê mà thôi.”

Tạ Trường Xuyên a một tiếng:” Lão Ngưu là trang hảo hán, sao lại chịu nhục như thế?”

Bùi Viêm cười:” Trưởng công chúa hạ lễ chính thê rồi, nhưng ông biết đấy, bệ hạ không cho, tên tiểu hầu gia đó cũng có cốt khí lắm, làm tới cùng luôn, khiến khuê nữ Lão Ngưu bụng to lên, sau đó quỳ ngoài Kiến Chương cung cả đêm cầu xin bệ hạ ... Thế là khuê nữ Lão Ngưu thành bình thê! Nếu đại nhi của ông mà có cái gan như vậy, đại nữ của ta làm bình thê cũng cao hứng.”

Tạ Trường Xuyên chắp tay tạ lỗi với Bùi Viêm:” Đại nhi bị lão thê chiều hư rồi, đoán chừng không có gan như Tào tiểu tử.”

Bùi Viêm nghe vậy giận tím mặt:” Chúng ta còn chưa phú quý đâu, vẫn đang quần nhau với dã nhân trong vũng bùn sinh tử khó lường mà hậu bối đã phế rồi sao? Bao lần bảo ông đem Tạ Ninh tới Bạch Đăng Sơn, ông không chịu, bằng vào cái gan đó tương lai sao chống đỡ được hai nhà?”

“ Nhìn bốn tên kia, trừ quân tư mã lai lịch quỷ dị, có ai xuất thân không cao quý hơn Tạ Ninh không? Chúng đều tới Bạch Đăng Sơn, vì sao Tạ Ninh không tới được? Vậy mà còn dám mở mồm chế nhạo chúng sao?”

“ Lão Bùi này vô dụng, không sinh được nhi tử, nếu không dù trói nó cũng phải đưa tới Bạch Đăng Sơn, ông chướng mắt với bốn đứa bọn chúng, là vì chột dạ chứ gì? Người ta xuất thân cao quý mà còn nỗ lực kiếm tiền đồ, con chúng ta chưa là cái gì mà đã ngồi không hưởng thụ rồi.”

Tạ Trường Xuyên gãi gãi đầu:” Lão Bùi hạ hỏa đã, ta chỉ có chút cốt nhục đó thôi, nếu không còn còn cháu thì kiếm phú quý làm cái gì nữa.”

Bình Luận (0)
Comment