Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 387 - Q3 - Chương 008: Tập Kích.

Q3 - Chương 008: Tập kích. Q3 - Chương 008: Tập kích.

Vân Lang cách bọn họ không xa, hai người này tựa hồ không nhìn thấy y, giọng Bùi Viêm lại oang oang như muốn cả thiên hạ nghe thấy.

Đám người này tuy không đọc sách mà thủ biên ải bao năm vững vàng, đâu phải dựa vào sức võ biền được, đổi hoàn cảnh khác, nếu được đọc sách nhất định thành lão tặc, ai coi thường họ là ngu xuẩn.

Người ta đã nói tới mức đó mà còn giả ngốc thì tức là coi thường người rồi, sau này không nhìn mặt nhau được nữa, Vân Lang đành bảo quân tốt tiếp tục quấn xích sắt vào cây, đi lên đồi chắp tay:” Phải chăng Tiểu Tạ tướng quân muốn tới kỵ đô úy?”

Bùi Viêm vuốt râu:” Không thẹn là người đọc sách, mỗ tùy tiện nói vài câu đã hiểu tâm tư rồi. Chính thế, Tạ Ninh đã được ta đưa tới Bạch Đăng Sơn, theo hai kẻ chữ chưa đầy một sọt như bọn ta học được cái gì, không bằng Vân tư mã dẫn dắt nó?”

Tạ Trường Xuyên làm giáo úy Trung bộ đã hơn mười năm, mắt nhìn vô số con cháu huân quý lên chiến trường, sau đó lại dùng vải bọc xác mang về.

Cho nên đám Hoắc Khứ Bệnh chuẩn bị kỳ công như thế không hề quá, có một số hoàn khố tới đây còn chuẩn bị kinh khủng hơn nhiều.

Bởi thế ông ta nổi giận là vờ vịt thôi.

Chỉ là quân đội toàn giáp sĩ như Kỵ đô úy thì là lần đầu tiên Tạ Trường Xuyên được thấy, phải nói xa xỉ đến cực độ.

Một cái nhà muốn hưng vượng thì không thể chỉ quanh quẩn ở phạm vi nhỏ, phải không ngừng vươn xúc tua ra, cuối cùng tạo thành mạng lưới mới vững chắc.

Hai lão tặc không biết xấu hổ, vì trải đường cho con cháu mình mà mặt dày giở trò.

Quả nhiên Vân Lang vừa dứt lời là có một người trẻ tuổi chừng hai mươi mặc giáp cười sang sảng từ sau lưng Tạ Trường Xuyên đi ra, ôm chầm lấy Vân Lang một cái hết sức thân tình, rồi chẳng khách khí gì cả, đi quát tháo quân tốt đang điều khiển trâu, phong cách hoàn khố mười phần.

Bùi Viên hài lòng lắm, tặc lưỡi liên hồi:” Người trẻ tuổi tốt thế đấy, chào hỏi một câu là thân thiết ngay rồi, A Ninh tương lai đã có đồng bạn tác chiến.”

Tạ Trường Xuyên phất tay, tức thì có hơn trăm dân phu chạy tới bên sông, hò nhau hỗ trợ Kỵ đô úy kéo xích qua sông.

Kỵ đô úy có tổng cổng một nghìn bốn trăm người, hoàn toàn không có dân phu, Truy trọng doanh có hai trăm, Vân Lang phải chia cho Tào Tương năm mươi quân tốt có kỹ thuật để hỗ trợ xây dựng doanh trại, vì thế y chỉ có thể dùng một trăm năm mươi người để xây cầu, vô cùng gian nan, giờ có thêm mấy trăm dân phu, việc nhẹ nhàng hơn nhiều.

Tiễn chân hai lão khốn kiếp quen giả heo ăn thịt hổ đi, Vân Lang tới cạnh Tạ Ninh hỏi:” Phụ thân ngươi nỡ ném ngươi tới đây à?”

Tạ Ninh chép miệng cười khổ:” Mấy người các ngươi thân phận cao quý, phụ thân ta lại an bài ở hiểm địa, nếu không đưa ta tới thì ăn nói với Trưởng công chúa thế nào?”

Câu này là nói thật, Vân Lang vỗ vai hắn:” Ngươi không cần nhăn nhó như thế, bọn ta không phải là đám hoàn khố chẳng biết gì, đã dám nhận trú quân ở đây thì tất nhiên có chỗ dựa.”

Tạ Ninh xoa tay:” Giờ người Hung Nô đang bận kiếm miếng ăn không rảnh tới Câu Tử Sơn, bây giờ chúng ta làm gì, mọi người đang kéo cầu, định cố thủ phải không?”

Phải nói tên này tuy có tính hoàn khố song cũng thẳng thắn, không phải kẻ âm u tính toán, không có cái mặt đầy râu giống cha mà khá thư sinh ưa nhìn, người tuy trông mỏng manh nhưng rắn ròi, kéo xích sắt nặng trăm cân mà mặt vẫn thản nhiên như không, chẳng hề thở dốc.

“ Tất nhiên là cố thủ, trước tiên là dựng lên tầng tầng phòng ngự, nếu thế không đủ ngăn Hung Nô thì dùng cây cầu này lui về Bạch Đăng Sơn.”

Tạ Ninh liên tục gật đầu, hắn rất tán đồng chiến thuật này:” Nói cách khác, người Hung Nô tới thì chúng ta không chạy ngay mà sẽ kháng cự một trận, dùng hết cách rồi không được mới chạy, chứ không tử chiến đúng không?”

Vân Lang tán thưởng, tư duy nhanh nhạy lắm, hợp khẩu vị của y:” Phải rồi, chúng ta tới kiếm quân công chứ đâu phải nạp mạng, mới đánh một trận mà chết sạch thì được tích sự gì, không bằng giữ mạng mà tiếp tục tiêu hao với với người Hung Nô.”

Tạ Ninh như gặp được tri kỷ:” Phụ thân ta nói, sở dĩ ông từ một tiểu binh lên tới chức vị hôm nay, không phải vì công lao lớn nhất, mà vì ông sống lâu nhất so với đám đồng bạn.”

Vân Lang giơ ngón cái:” Chí lý, chí lý, đi đi báo danh với chủ tướng, chủ tướng rất dễ chung sống, đương nhiên tiền đề ngươi không phải tên vô dụng.”

Tạ Ninh ưỡn ngực lên, xoay người cầm lấy cái búa lớn, rầm rầm rầm, đập liền chục búa, một cái cọc gỗ liền được đóng sâu vào đất cứng, mặt không đỏ, thở không loạn, ném búa lớn tiếng nói:” Xin tư mã đánh giá.”

“ Con bà nó.” Vân Lang lảo đảo, nhảy dựng lên chửi bới:” Cái cọc này dùng để làm hàng rào, ngươi lại đóng cho lún hết xuống đất thì còn làm ăn gì nữa.”

Tạ Ninh cười ngượng, lại chạy đi lấy một cái xẻng bắt đầu đào cọc lên ... Phải nói tên này rất khỏe, chẳng mấy chốc mà cái cột đã được hắn moi lên, sau đó còn lấp hố, dùng đầm nện chặt đất, rồi đóng cọc trở lại, con bà nó đúng là dư thừa sức lực.

“ Coi như qua rồi.” Vân Lang đưa chân đá thử cột, rất chắc chắn, gì chưa nói chứ cái khoản chấp hành mệnh lệnh là hợp cách, không phải tên khốn kiếp ỷ vào cha mình làm loạn Kỵ đô úy:

Chính như Tạ Ninh nói, hắn tới trong quân chỉ vì để cha hắn có thể ăn nói với Trường Bình, Vệ Thanh thôi. Tạ Trường Xuyên gửi cả nhi tử vào sóng vai tác chiến với Kỵ đô úy, dựng lên hình tượng chí công vô tư rồi, bọn họ có xảy ra chuyện gì, không ai trách ông ta được.

Nhìn một quý công tử leo xích sắt thoăn thoắt như khỉ qua sông, đủ biết chuyện tương tự hắn làm không ít.

Kỵ đô úy có thêm Tạ Ninh khiến Vân Lang yên tâm hơn nhiều, ở Đại Hán này chẳng mấy chuyện, chẳng mấy người khiến y yên tâm.

Đến ngày thứ ba, khi Vân Lang đang lắp đặt sợi xích sắt thứ tư thì một cây gỗ lớn từ thượng du Hạt Tử Hà ầm ầm lao xuống, bên thân cây còn chi chít cành nhọn không lá, dấu vết gia công rõ ràng. Đây hẳn là người Hung Nô thấy họ làm cầu thì phá hoại.

Ở thượng du trên cầu treo trăm trượng có tổng cộng bốn đoạn lưới chắn, một khúc gỗ lớn như thế lao xuống, tất nhuên bị người Kỵ đô úy phát hiện.

Khúc gỗ vừa mới tới đoạn lưới chắn đầu tiên liền bị quân Hán dùng móc câu móc lấy kéo lên bờ, chuẩn bị đem phơi khô làm thành ván, trải lên cầu treo.

Thế là Vân Lang ra lệnh giảm tốc độ làm cầu, tăng người giám sát thượng du, nếu người Hung Nô tiếp tục thả gỗ xuống, công việc của họ sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Dù sao gỗ lớn như vậy không phải đâu cũng có, dù có cũng tốn công vận chuyển, giờ có người cung cấp gỗ miễn phí thế này còn gì bằng, dư thừa có thể đem làm máy ném đá.

Mấy ngày tiếp theo đó người Hung Nô liên tiếp thả gỗ xuống, quân tốt Kỵ đô úy phối hợp làm việc quen, ngày đêm vớt gỗ tưng bừng.

Có lúc ban ngày cả đống gỗ rầm rộ lao xuống, đôi khi giữa đêm khuya lén lút thả mấy khúc, hành vi thể hiện rõ sự giảo hoạt của người Hung Nô.

Cho tới một đêm không trăng tối đen kìn kịt, tướng sĩ câu được một khúc gỗ lớn thì đột nhiên mười mấy người Hung Nô người sơn đen từ dưới nước nhảy lên, ra sức chém xích sắt.

Binh khí chém vào xích sắt tóe ra lửa.

Vân Lang đứng bên bờ thản nhiên nhìn người Hung Nô phá xích sắt, y chẳng lo xích bằng thép do Vân gia luyện ra lại có thể bị vũ khí thô sơ chất lượng tệ hại chém đứt, thêm vào xích sắt treo lưng chừng không, lực chém xuống giảm đi rất nhiều, đây xem như là bài kiểm tra chất lượng đi.

Bình Luận (0)
Comment