Lý Cảm lặng lẽ đứng trong bóng tối giương cung, mỗi đốm lửa lóe lên là một mũi tên bắn ra, sau đó có tiếng thét lớn truyền tới.
Hoắc Khứ Bệnh dửng dưng chắp tay sau lưng đếm:” A Cảm, trượt một rồi nhé.”
Tào Tương chép miệng:” Hơi ít.”
Vân Lang cười:” Thế là nhiều rồi đấy, người Hung Nô không giỏi bởi lội, thêm vào lòng sông hẹp, chừng đó là không ít, chắc tầm hai mươi đi.”
Tạ Ninh hào hứng lắm:” Tư mã thần cơ diệu toán, chỉ là không biết có thể tiếp tục dùng cây cầu sắt này dụ thêm nhiều người Hung Nô tới không?”
Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu:” Chiến trường không phải ở đây, mà là Câu Tử Sơn.”
Hoắc Khứ Bệnh không thích tác chiến theo kiểu săn mồi thế này, cái bệnh quân sự là cao quý của hắn một khi phát tác căn bản là không có thuốc chữa, cũng không ai ngăn nổi.
Thân là một kỵ binh, Hoắc Khứ Bệnh thích nhất là dẫn một đội kỵ binh ầm ầm xung phong lao thẳng vào trận địa địch như bò điên ấy, huynh đệ nhiều năm rồi, Vân Lang lạ gì.
Nói bao nhiêu lần hắn vẫn không định sửa.
Hắn chỉ thích cầm thường thương, dẫn bộ hạ dàn trận, xông pha mưa tên lao vào trận địa địch như gió lốc, sau đó giữ thiên quân vạn mã mở ra con đường máu, để adrenaline trong người hắn dâng lên mức tối cao ..
Chính thế đấy, Hoắc Khứ Bệnh nói hắn thích loại cảm giác máu sục sôi khiến toàn thân run lên vì phấn khích, từ cái lần ở Cam Tuyền cung làm thế, hắn không thể quên được nữa.
Lý Cảm cũng thích cảm giác đó, Tào Tương càng thích nấp sau đội thuẫn trận, nhìn kẻ địch bị nỏ tiễn của hắn chỉ huy bao phủ, địch không chết hắn không ngại bắn thêm vài lượt, tới khi không còn tên nào mới thôi rất hợp khẩu vị của Vân Lang.
Nếu không bao giờ phải giáp trận với địch là hi vọng lớn nhất cuộc đời Tào Tương và Vân Lang.
Người Hung Nô đánh lén vào lúc canh năm, lúc trời tối nhất, con người ngủ say nhất, khi thi thể được vớt lên thì chân trời cũng đã có tia sáng.
Tổng cộng có mười bốn người, chỉ là quân tốt báo về, không ngờ chẳng phải là Hung Nô mà là Hán Nô, hay người vùng này gọi là quỷ nô.
Hoắc Khứ Bệnh nghe vậy đích thân tới kiểm tra, xem xét rất kỹ rồi thở dài:” Đều là chiến sĩ.”
Tạ Ninh cảm thán, hắn không lạ thân phận những kẻ này, giải thích:” Hẳn là hậu duệ của Hàn vương Tín đầu hàng Hung Nô.”
“ Hàn vương Tín à ... Thôi, giết thì cũng giết rồi.”
Hàn vương Tín tất nhiên không phải là Hàn Tín, song kết cục thì cũng không tốt hơn, ông ta quy thuận Hung Nô từ thời kỳ Thái tổ cao hoàng đế, làm bộ đội tiên phong cho Hung Nô, thường quấy nhiễu biên giới, luận tới hung ác, chỉ hơn chứ không kém.
Bọn chúng là đám ác quỷ, không có hi vọng, không có tín ngưỡng, vì vậy cũng không có nhân tính.
Người Hung Nô không coi chúng là người, người Hán hận chúng thấu xương, tới mức thi thể chúng không ai thèm thu nhặt, thủ cấp chúng không đáng giá, triều đình không thèm trả tiền. Điều ấy khiến cho bọn chúng sống như linh cẩu trên hoang nguyên, không giết thì nó rình rập họa hại vô cùng đáng ghét.
Sư tử kiếm được con mồi chúng quay lấy cướp, báo kiếm được ít thức ăn chúng cũng lởn vởn quanh. Giết chúng rất vô vị, thịt của chúng vừa tanh vừa thối, sư tử không đói tới cực điểm thì không thèm ăn.
Mười bốn cỗ thi thể lại bị ném xuống sông cho muốn trôi đi đâu thì trôi.
“ Hán vương Tín à!” Tạ Trường Xuyên biết tin buông một tiếng thở dài:
Bùi Viêm gật đầu:” Giết thì giết thôi, vì những người này mà hao phí tinh lực thật không đáng.”
Tạ Trường Xuyên ném ra một cái lệnh tiễn, quan truyền lệnh lập tức mang đi, tự biết phải mang lệnh tiễn này cho ai.
“ Bao nhiêu năm đã qua, vì sao còn chưa chết hết?” Tạ Trường Xuyên có chút cảm thán:
“ Sao chết hết được, người đất Hàn đã quen cướp bóc rồi, không dừng tay được, từ người thành quỷ không cách nào trở lại nhân gian nữa.”
Dù liên tục bị phá hoại cây cầu sắt vẫn không ngừng hoàn thiện, khi những tấm ván gỗ chắc chắn được trải lên, một cây cầu sơ bộ hình thành.
Cầu treo có nhược điểm lớn nhất là không ổn định, tuy cây cầu trông rất lớn, không thấy lắc lư, nhưng khi kỵ sĩ đi qua là cây cầu đung đưa trái phải, chiến mã sẽ kinh hãi, vẻn vẹn là thí nghiệm thôi đã có bốn chiến mã rơi xuống sông.
Mùa xuân đã tới, nước Hạ Tử Hà cứ dâng lên mãi, đây là chuyện không tốt, mới đầu sông nhỏ, người Hung Nô thả gỗ xuống không ảnh hưởng là bao. Bây giờ nước dâng cao, lòng sông mở rộng, người Hung Nô đóng thành bè, chất nhiên liệu lên đó, sau đó châm lửa thả xuống, muốn đốt cháy cầu.
Người Hung Nô không có trí tuệ này, hơn nữa cái bè gỗ chắc chắn kia đóng rất khéo, chỉ có đám quỷ nô mới làm ra được.
Cuộc chiến bảo vệ cầu của Kỵ đô úy rất gian nan, Hoắc Khứ Bệnh xin lệnh đi càn quét nhưng Tạ Trường Xuyên cự tuyệt, nhiệm vụ của họ là cố thủ, xuất kích là của quân đội khác.
Hệ thống phòng thủ Bạch Đăng Sơn là cỗ máy tỉ mỉ, phải vận hành ra sao do Tạ Trường Xuyên định đoạt, ở mặt này ông ta không thỏa hiệp.
Cầu treo không cách nào hoàn thiện thêm, vậy chỉ còn cách để chiến mã thích ứng với cầu thôi, phàm là người lên cầu phải rời ngựa.
Sau một trận mưa xuân, thảo nguyên liền lác đác xuất hiện những đóa hoa, cảnh sắc đúng là thay đổi sau một đêm, tấm thảm xanh ngắt trải dài tới tận chân trời.
Những con ngựa trước kia chỉ đi thong thả trên thảo nguyên nay bắt đầu hí vang phóng đi, nửa mùa xuân đã qua, cỏ tươi làm cơ bắp chúng khôi phục lại, thể hiện ra khí thế vương giả thảo nguyên.
Điều này chứng tỏ thảo nguyên đã phục sinh, người Hung Nô cũng sẽ nhanh chóng từ mục nhân biến thành chiến sĩ.
Phụ cận Câu Tử Sơn liên tục có kỵ binh Hung Nô xuất hiện, chúng là hét phóng ngựa như bay qua chân núi diễu võ giương oai, thi thoảng bị cường nỏ giết một hai tên, bọn chúng không ngừng hành vi quấy rối gây áp lực khiến quân Hán luôn phải ở trạng thái phòng bị.
Nếu như chẳng phải Tào Tương cho cắm rất nhiều cọc gỗ cao bằng khuỷu chân ngựa trên núi, khiến kỵ binh không cách nào hoạt động thì đám người Hung Nô dũng mãnh này đã xông lên rồi.
Vẻn vẹn ở đạo kỵ binh mà nói, thiết kỵ Đại Hán tuy hung hãn, song đem so với người Hung Nô chỉ cần choàng tấm da lên lưng ngựa là có thể đi ngàn dặm mà nói thì còn chưa so sánh được, thiên phú này đã thành bản năng của họ.
Vì thế khi phòng thủ, quân Hán càng muốn dùng bộ tốt.
Hoắc Khứ Bệnh cả ngày mặc giáp thủ ở tuyến đầu, hắn hi vọng có được lệnh xuất kích, nhưng khi người Hung Nô đi xa rồi, Tạ Trường Xuyên vẫn không có bất kỳ phản ứng gì. Ông ta chỉ tới xem xét tuyền phòng ngự từ Câu Tử Sơn tới Bạch Đăng Sơn, nhìn tường trại đất cao lớn, chòi canh liên tiếp, quân sĩ chia nhau canh phòng ở nơi hiểm yếu rất đúng phép tắc liền cho một câu trả lời khẳng định rồi trở về.
Tạ Trường Xuyên rất yên tâm, Kỵ đô úy có chuẩn bị rất đầy đủ, không để lại sơ hở nào cho kẻ địch lợi dụng, nếu nói có gì khiến ông ta lo lắng, chính là sự phấn khích của đội quân này, đám nghé non có vẻ rất muốn được quyết chiến một trận với Hung Nô.
Đó là khí thế của một đội quân mới, không thể nói là tốt hay xấu, đợi trải qua vài trận chiến sẽ dần trầm ổn lại.
Chiến tranh rồi sẽ tới thôi, chẳng cần phải mong đợi, người Hung Nô đang thăm dò năm mới, một khi thăm dò xong, chúng sẽ ùn ùn kéo tới, đến khi đó Kỵ đô úy dù không muốn tham chiến cũng không được.
Vân Lang, Tào Tương đều rất căng thẳng, cứ quan sát tình hình là biết chiến tranh sắp tới rồi, mà đây không phải là cuộc chiến quy mô nhỏ như ở Thượng Lâm Uyển, một khi bắt đầu không biết bao giờ mới kết thúc.