Nước Hạt Tử Hà đã đạt tời trạng thái ổn định, không dâng lên nữa, nước sông thong thả chảy về nam, còn trên trời cao phi ưng tụ tập ngày càng nhiều, điều này nói lên đại quân Hung Nô đang tụ tập ...
Bởi thế nói tới tuần doanh tích cực nghiêm túc nhất chính là hai người bọn họ, Tào Tương còn không ngừng chỉ huy quân tốt gia cố tường đất của doanh trại, còn Vân Lang thì đang thiết kế một cái lô cốt ở đầu cầu, để đảm bảo bọn họ có thể rút lui an toàn.
Thấm thoắt đã một tháng trôi qua, trời dần nóng nực hơn, cuộc sống trong quân doanh thì vẫn thế. Ngày này qua ngày khác lặp đi lặp lại công việc buồn tẻ, chẳng có bất kỳ thay đổi nào, lại liên tục phải đối diện với sự quấy rối khiếu khích của địch khiến đội quân non trẻ ai cũng bứt rứt trong lòng mà không có cách giải tỏa.
Cho tới một ngày Vân Lang tận mắt nhìn thấy Quách Giải dẫn năm trăm kỵ binh mang theo bụi mù xông vào vùng thảo nguyên thượng du Hạt Tử Hà.
Con bà nó chứ, chỉ cần là nhân tài thì luôn tỏa sáng, đây đúng là chân lý.
Cứ tưởng tên này tới Bạch Đăng Sơn thì sẽ chỉ còn phận suốt ngày ở chung với dân phu làm việc khổ lực, kết quả là chỉ một tháng thôi hắn đã thành chủ tướng một đội binh, nghe nói chức vị hiện giờ là bộ khúc trưởng.
Đội kỵ binh này được lựa chọn ra từ trong gần mười vạn dân phu, quá nửa là tội phạm và du hiệp.
Uy vọng của Quách Giải trong giới giang hồ là không phải bàn cãi, mà du hiệp là những kẻ dũng mãnh nhất trong đám dân phu.
Nếu như để đám kỵ binh không giáp trụ này đối diện với Kỵ đô úy, Vân Lang chắc chắn chỉ cần năm mươi giáp sĩ là đủ giết sạch. Nhưng nếu bọn chúng tản ra, với năng lực của chúng mà tiến hành mai phục, tập kích, đặt bẫy thì kết quả rất khó nói.
Không khó đoán Tạ Trường Xuyên dùng đám người này để đối phó với đám quỷ đất Hàn bày đủ thủ đoạn phá cầu, phải nói là cực kỳ sáng suốt.
Nếu Quách Giải được quân lệnh này rồi tới diễu võ giương oai, Vân Lang sẽ không bực bội như thế. Vấn đề là Quách Giải vô cùng thành khản tới bái tạ ân chủ, sau đó hi vọng có thể chi viện cho hắn vũ khí và lương thảo.
Nhìn đám du hiệp chuẩn bị vì nước chinh chiến, Vân Lang không có lý do gì để từ chối.
Đám người này có lẽ thường ngày chỉ biết họa hại bách tính, hoặc là gây sự đánh nhau, nhưng lúc này để chúng cầm đao kiếm rỉ, cung lỏng lẻo đi đối phó với địch thì Vân Lang không đành lòng.
Vũ khí tốt nhất thì tất nhiên không thể cho được, trong phạm vi năng lực của mình, Vân Lang bổ xung cho họ hai trăm thanh đao, một vạn mũi tên, năm mươi trường cung và lương khô đủ dùng mười lăm ngày, do không có dân phu, lương thực của Kỵ đô úy rất sung túc.
Có phải thực lòng giúp đỡ hay không thì nhìn một cái là biết ngay, cho dù cảm quan của Quách Giải với Vân Lang chưa bao giờ tốt, hắn vẫn chân thành cảm tạ, thề sẽ giết hết đám quỷ nô.
“ Đừng vì công lao của ngươi mà hại chết người ta.” Trước lúc chia tay, Vân Lang nói như thế:
“ Sinh tử có mệnh, phú quý nhờ trời, phận đã thế chết là cùng, chẳng để ý được nhiều vậy đâu.”
Cung phải thôi, lên chiến trường làm gì có lý nào chỉ cho ngươi giết người ta, không cho người ta giết ngươi, Quách Giải nó có lý, ai sống ai chết, trời mới biết.
Cầu treo bắc qua Hạt Tử hà đã hoàn thành, Tạ Trường Xuyên dẫn Bùi Viêm và một đám tướng tá đứng trên cầu cảm khái không thôi.
“ Tiếc thật.” Tạ Trường Xuyên dẫm mạnh thử độ chắc của ván gỗ:
Bùi Viêm hiểu ý ông ta:” Cầu này dù lắp ở trước đại môn hoàng cung cũng được, không ngờ lại xuất hiện ở chỗ hoang vu thế này.”
“ Để tiện bỏ chạy thôi chứ gì?” Một tên giáo úy buông lời mỉa mai:
“ Chiến lược đại quân chẳng qua chỉ nằm ở hai chữ tiến lui mà thôi, biết tiến biết lui mới là kẻ làm tướng, không biết là thất phu.” Hoắc Khứ Bệnh giọng đều đều trả lời không có nửa phần tức giận:
Danh vọng của Vệ Thanh quá cao, tên giáo úy đó dù là chiến sĩ bách chiến, nhưng Hoắc Khứ Bệnh đã lên tiếng thì hắn đành ngậm miệng, chỉ nhìn hắn quay mặt đi chỗ khác là đủ biết tên này chẳng coi ra gì.
Cả vạn cân thép tinh luyện với một đội quân quan trọng cỡ nào, có thể làm ra bao nhiêu vũ khí, bao nhiêu giáp trụ, không tướng quân nào không hiểu, nay chỉ để làm một cái cầu.
“ Nếu như Kỵ đô úy còn có thừa thép tinh luyện, xin nể tình đồng bào mà chi viện cho Xạ Thanh doanh, để các huynh đệ có thêm vài mũi tên, giết thêm vài nô tặc.” Lão tướng râu hoa râm nhìn thẳng Hoắc Khứ Bệnh yêu cầu:
Đám người còn lại đều đợi phản ứng của Hoắc Khứ Bệnh.
Vân Lang tiếp lời:” Thép thì có, chỉ là không vận chuyển tới được, nếu lão tướng quân cần, cầm lệnh bài của ta tới Trường An, nhiều không có, năm nghìn cân vẫn được.”
Hoắc Khứ Bệnh chắp tay với lão tướng quân:” Trần lão tướng quân cứ phái người tới quân doanh Kỵ đô úy ở Thượng Lâm Uyển mà lấy.”
Nói xong sảng khoái ném tới một tấm yêu bài.
Vân Lang và Tào Tương đều tán đồng, nguyên nhân không gì khác, Xạ Thanh doanh thuộc một trong tám giáo úy Trường An, là quân chủ lực cung nỏ, khi tác chiến, chỉ cần bọn họ cung cấp thêm cho cánh quân thân cận một đợt nỏ tiễn thôi thì cơ hội chiến thắng hoặc ít nhất sống sót trở về nhiều hơn người khác.
Tạ Trường Xuyên hài lòng vỗ giáp Hoắc Khứ Bệnh:” Không tệ, có chút khí khái của Vệ đại tướng quân đấy, chỉ là làm việc có chút thái quá, cái cầu này không cần làm cầu kỳ như vậy, chúng ta là quân binh, không phải là quý phụ Trường An.”
“ Các ngươi đang huấn luyện cho chiến mã thích ứng với cây cầu này phải không, không cần đâu, sau một trận chiến là cây cầu này thoải mái rồi.”
Cả đám tướng tá cười rộ lên, tiếp tục thị sát.
Tào Tương đợi họ đi rồi mới nhíu mày hỏi Vân Lang:” Câu cuối của ông ta có ý gì vậy?”
Vân Lang giải thích: “ Có gì đâu, cho rằng chúng ta sẽ chết rất nhiều nên qua cầu không cần chen lấn.”
Tào Tương im lặng, chiến sự Bạch Đăng Sơn thảm liệt thế nào dù ở Trường An cũng nghe nói rồi, tới nơi này tuy chưa chính thức chiến đấu, nhưng ở trong hoàn cảnh lúc nào cũng thấy kỵ binh Hung Nô đủ hiểu một khi có chiến sự thì không nói trước được gì, bởi thế tuy tức giận vì bị đối phương coi thường, song chẳng có tâm trạng đấu khẩu ...
Hệ thống phòng vệ coi như đã hoàn thiện, bây giờ có thể nghĩ tới cái lăng mộ kia rồi. Câu Tử Sơn nam bắc dài, đông tây mỏng, cho nên Vân Lang chuẩn bị đào một cái sơn động từ trong ra ngoài.
Vân Lang tính rồi, nơi hẹp nhất chỉ có ba mươi trượng thôi, đào từ bên trong chẳng những tránh được tai mắt của Hung Nô, sơn động này còn có thể biến thành điểm xuất kích.
Để đạt được mục tiêu đó thì phải đào một cái hang cực lớn, mà công cụ chỉ có xẻng sắt thôi, may mà đại bộ phận phần đồi núi này là đất vàng, cho dù có đá cũng là đá đỏ, không khó đào lắm.
Điều đáng lo duy nhất là đào một cái hang lớn như thế liệu có làm sập núi không, mà việc này lại không thể tìm dân phu, chỉ có thể do quân mình tự làm, nguy hiểm rất cao.
Mới đào được vào năm trượng mà sơn động đã sụp đổ hai lần, đất vàng tuy dễ đào cũng rất thiếu ổn định, vì thế vừa đào vừa phải đóng ván gỗ chống đỡ, mà gỗ ở đây không có nhiều, phải qua Bạch Đăng Sơn lấy nên tiến độ vô cùng chậm chạp.
Tối hôm đó Vân Lang đang ở trong sơn động kiểm tra công tác an toàn, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng tung hô ầm ĩ, vội vàng rời sơn động chạy ra ngoài sơn động xem, chỉ thấy Quách Giải cánh tay quấn khăn treo ở trước ngực, đám người theo sau cũng vô cùng thê thảm như đám tàn binh bại tướng.
Nhưng tàn binh bại tướng mà đầu ngẩng rất cao, như con gà trống.
“ Giết hơn một trăm, bắt năm mươi bảy.” Một du hiệp trẻ tuổi ngồi trên lưng ngựa, lớn tiếng tuyên bố chiến tích với tất cả mọi người:
“ Làm sao bắt được?” Có quân tốt hỏi:
“ Bọn ta nấp trong rừng bốn ngày mới đợi được đám súc sinh này.”
Quân tốt lần nữa reo hò rung trời:” Lợi hại, đánh một trận đã lập công rồi.”
Cũng có người hiểu chuyện nhổ nước bọt:” Công lao cái rắm, đầu của quỷ nô không tính công lao.”