Vân Lang vừa mới ra ngoài hỏi quân tốt biết nguồn cơn tức thì sáng mắt lên, cho người gọi Quách Giải tới.
“ Quỷ nô giá thế nào?”
Quách Giải vừa tới liền nghe một câu hỏi như thế chẳng hiểu mô tê gì:” Tư mã nói giá cả gì?”
“ Ý ta nói, ta muốn đám quỷ nô trong tay ngươi, ra giá đi, đợi về Thượng Lâm Uyển sẽ quyết toán.”
Quách Giải sờ đầu, hắn sở dĩ bắt đám quỷ nô này về là muốn chứng minh với Tạ Trường Xuyên rằng mình có giá trị thôi, cũng biết đám quỷ nô này chẳng có giá trị gì, đem về chỉ có bị chặt đầu vứt xác đồng hoang. Nhưng dù thế Quách Giải cũng không trả lời ngay:” Quân tư mã muốn những kẻ này làm gì?”
“ Không có việc gì thì phái đi làm tử sĩ, làm chút khổ lực, khi tác chiến thì ngăn kỵ binh Hung Nô, đều là nhân tuyển tốt.” Vân Lang hời hợt nói:
Quách Giải cười ngặt ngoẽo:” Không ngờ ngài dùng như thế cứ nghĩ ngài định cứu trợ chúng như làm ở Thượng Lâm Uyển.”
“ Bất kể là phản loạn hay cường đạo, ta đều có thể tha thứ, nhưng bọn chúng giúp Hung Nô giết người mình thì không cách nào tha thứ rồi.”
Quách Giải âm thầm tính toán, trước kia hắn cho rằng đại trượng phu sống trên đời nếu không thể khoái ý ân cừu thì phí công tới nhân gian một chuyến.
Thế nhưng sau khi bị di dân tới Trường An, gặp phải đội xe ngựa của tể tướng Tiết Trạch, rầm rầm rộ rộ kéo dài nửa dặm, thành môn lại bẩm báo một câu phải chuyển qua bốn người mới tới được chỗ Tiết Trạch.
Tiết Trạch thì không cần vén rèm xe, nói một câu thôi khiến cả con đường im phăng phắc lắng nghe, từ đó Quách Giải có suy nghĩ khác, tự cho mình tài trí hơn người, danh vọng càng truyền khắp Trường An, Hà Lạc vì sao mình lại phải là người đứng ở bên đường nhường kẻ khác đi qua.
Vì thế mà hắn quyết định phải có một ngày như thế, không ngại bỏ tiền mua quan tước, chịu nghe Đông Phương Sóc sai bảo, càng phải nhẫn nhịn, học Câu Tiễn nằm gai nếm mật, dù biết Vân Lang giở trò với mình cũng cắn răng chịu đựng.
Tất nhiên nếu nhẫn nhịn mà không có chút phản kháng nào thì Vân Lang sẽ nghi ngờ, vì thế hắn mới bày ra trò hề cổ động đám thương cổ gâu sự với Vân Lang, dù tự biết không có phần thắng, vẫn cố tình lảm để khiến Vân Lang lơ là cảnh giác.
Quả nhiên là hiệu quả, tuy Vân Lang vẫn chưa hết đề phòng, ít nhất vừa rồi bắt được hắn mà không giết chứng tỏ đã không coi hắn là uy hiếp nữa, nên hắn mới có cơ hội trở mình như bây giờ.
Bây giờ vẫn trong tay Vân Lang, vậy phải lấy lòng y, còn phải lấy lòng Tạ Trường Xuyên, đợi cơ hội một ngày lên vị trí Tiết Trạch, lúc đó thù cũ nợ mới sẽ tính một thể cũng chưa muộn.
Suy nghĩ chỉ lướt qua trong đầu tích tắc, Quách Giải cười sảng khoái như hào hiệp giang hồ: “ Ha ha ha ha, bán, vì sao không bán chứ? Có tiền, huynh đệ đi theo dù chiến tử cũng được bồi thường, tất nhiên là bán rồi. Mỗi tên quỷ nô một trăm Vân tiền, ta biết tiền tài với ngài không là gì, tranh thủ lấy giá cao một chút.”
Vân Lang gật đầu, một trăm Vân tiền ở Trường An có thể mua vài thị nữ mười lăm tuổi xinh đẹp, ở đây chỉ mua được một tên quỷ nô ma chê quỷ ghét, quay sang bảo Lưu Nhị:” Cho hắn một tấm đồng bài, bảy cái thẻ trúc.”
Rồi ra lệnh quân tốt áp giải đám quỷ nô vào Câu Tử Sơn.
“ Thẻ trúc?” Quách Giải dù hết sức nhẫn nhịn vẫn không chịu được sự sỉ nhục này, y dám coi mình như đám dã nhân vác than sao?
Năm mươi bảy tên quỷ nô, trông không khác gì bách tính bình thường, mặt mày chất phác, quần áo rách nát, ánh mắt sợ sệt, chỉ là nhiều tên trong số bọn chúng còn mặc y phục phụ nhân.
“ Đám người này khi cướp bóc còn đáng sợ hơn ác quỷ.” Tạ Ninh xuất hiện bên cạnh Vân Lang, sợ y mới tới chưa biết nên nói:
“ Không định nói với cha ngươi chứ?”
“ Mạt tướng giờ là người của Kỵ đô úy, cha ta chỉ có quyền tiết chế, mà không có quyền can thiệp. Chỉ là tư mã, thực sự mộ Mạo Đốn ở phía đông Câu Tử Sơn sao?”
Vân Lang gật đầu:” Khả năng cao là thế, nhưng phải đào mới biết. Đào mộ người khác không phải là chuyện vẻ vang gì, che dấu được thì nên che dấu.”
Tạ Ninh xoa tay, thăm dò:” Cha mạt tướng từ binh tốt mà lên, không ngại chút ô danh này đâu.”
“ Ngươi có nói với cha ngươi cũng không sao cả, dù sao chỉ cần xác định được phần mộ của Mạo Đốn ở đó thì công đầu thuộc về cha ngươi là chắc rồi. Sở dĩ bảo ngươi phải dấu, không phải sợ ông ta tranh công, mà sợ ông ta không tin tưởng sức chiến đấu của Kỵ đô úy mà điều đi bọn ta đi.”
Tạ Ninh không tiện tiếp lời, chỉ đám quỷ nô:” Giao cho mạt tướng, sẽ mau chóng đào cho tư mã một cái sơn động.”
Vân Lang gật đầu, chuyện này giao cho Tạ Ninh là tốt nhất, trói hắn ở công trường, hắn sẽ không có thời gian tới chỗ cha hắn báo tin.
Muốn Tả Ninh hoàn toàn ngả về phía Kỵ đô úy là không thể, hiện là giải đoạn thăm dò, một khi có tin tức chính xác, Tạ Trường Xuyên không biết mới là lạ.
Hoắc Khứ Bệnh sáng hôm nay đã dẫn năm mươi kỵ binh đi rồi, đi đâu không rõ, Vân Lang không hỏi, nhưng bây giờ trời sắp tối làm người ta lo lắng.
Tào Tương ôm cốc trà to đi tới, trông có vẻ giống hắn mượn cốc giữ ấm hơn là muốn uống trà:” Khứ Bệnh tới thượng du Hạt Tử Hà, nói trước khi trời tối sẽ về.”
“ Đi tới đó làm gì?”
“ Thăm dò tình hình địch.”
Vân Lang chỉ biết nghiến răng trèo trẹo:” Chủ tướng đi làm việc của thám báo, xem ra thám báo không hợp cách, truyền quân lệnh khúc trưởng Lang Như Ý phạt ba mươi quân côn.”
Tào Tương khó xử:” Ngươi cũng biết đây không phải là lỗi của Lang Như Ý.”
Vân Lang hừ một tiếng:” Ta là quân tư mã, xử trí một tên tiền quân thám báo khúc trưởng không cần giải thích với ai hết.”
“ Nhưng mà Lang Như Ý theo Khứ Bệnh rồi.”
“ Giỏi lắm, vậy thì đợi hắn về, lão tử phạt gấp đôi.” Bận rộn suốt cả ngày, Vân Lang cảm thấy xương cốt toàn thân của mình đang phản đối, thuận thế nằm xuống, mệt mỏi nói:” Đôi khi không thể chiều theo tính của hắn, đánh trận là chuyện buồn chán, xem ai kiên nhẫn hơn ai. Kỵ đô úy chúng ta chưa trải qua trận chiến thực sự, chỉ có thể tạm dựa vào công sự tác chiến với Hung Nô, lấy kinh nghiệm, đợi khi nào có thể tác chiến không cần công sự thì đi đánh với Hung Nô cũng không muộn.”
“ Ngươi nghỉ đi, chừng chợp mắt một giấc là Khứ Bệnh về thôi.” Tào Tương nói vậy chứ không tin lắm, nếu về thì phải về rồi mới đúng:
Vân Lang ngủ một giấc, đợi khi y tỉnh lại thì sao đã lên khắp trời, Hoắc Khứ Bệnh vẫn chưa về.
Đêm tối đen không trăng thế này, người hay ngựa đều chẳng thể đi nổi, nên Hoắc Khứ Bệnh không thể về được, Vân Lang cũng không có cách nào cả, giữa vùng đất hai bên giằng co mà đốt đuốc tìm người chẳng khác nào chuốc lấy cái chết.
Trong quân truyền tới tiếng kẻng canh bốn, Vân Lang không ngồi yên một chỗ được, ở cái vùng hoang vu này dù không có địch thì bốn phía là dã thú, nhất là sói và chó hoang cực nhiều.
Những thứ súc sinh này ăn thi thể người, ăn tới gần trăm năm qua, ăn thánh quen rồi, chẳng biết sợ người, chỉ cần người bị lạc đàn là biến thành mồi cho chúng.
Khi chân trời vừa hửng sáng, Vân Lang dặn Lý Cảm, Tào Tương thủ doanh rồi dẫn năm mươi giáp sĩ rời doanh trại, không phải là không muốn mang thêm, đáng tiếc theo quân quy, không được phép của chủ tướng, y chỉ có thể thống lĩnh năm mươi quân binh thôi.
….