Hoắc Khứ Bệnh ngồi trên lưng ngựa, hồi lâu mới thu hồi ánh mắt từ quân doanh Hung Nô về, cỏ xanh mới mọc chỉ mới che khuất móng ngựa, chiến mã đã dẫm nát cả mảng cỏ rồi.
Buổi chiều hôm qua hắn được Lang Như Ý dẫn tới khu vực này.
Xa xa là quân doanh Hung Nô trải dài từ đông sang tây, dù là khi trời tối hắn cũng không về, mà quan sát bố trí phòng ngự của Hung Nô vào buổi tối.
Trong mắt Hoắc Khứ Bệnh, đối diện chẳng xứng đáng gọi là quân doanh, chẳng có hàng rào, chẳng có chông có hào, chỉ có những túp lều trải dài lộn xộn.
Bọn chúng tựa hồ còn không có thói quen canh gác, Hoắc Khứ Bệnh đã tiếp cận một dặm rồi mà chẳng ai hay biết, nam nam nữ nữ vây quanh đống lửa ca hát suốt đêm, còn có trẻ con nô đùa đuổi nhau, vô cùng vui vẻ, tới khi trời sắp sáng mới về ngủ.
“ Cho ta ba nghìn thiết kỵ, ta dám công kích cái quân trại này ngay bây giờ.” Hoắc Khứ Bệnh nuối tiếc nhìn mười mấy kỵ binh bên cạnh:
“ Tướng quân, thủ ở ngoại vi đều là mục nhân, đó là thông lệ của Hung Nô, chúng ta nếu tiến công chỉ giết được mục nhân thôi, phía sau mới là chỗ đại quân Hung Nô tụ tập.” Lang Như Ý nhắc nhở:
Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu:” Chỉ cần chúng ta đem bò dê của mục nhân đuổi về phía quân doanh, bọn chúng làm náo loạn quân trận địch là chúng ta có cơ hội tấn công. Đáng tiếc, về thôi vậy, lúc này đám A Lang hẳn sốt ruột rồi.”
Lang Như Ý mặt ỉu xìu, hắn biết mình về không có kết quả tốt, tướng quân phạm lỗi nên dù nói giúp hắn cũng không ích gì.
Một đội kỵ binh nhỏ chạy trên thảo nguyên, dọc đường không ngừng phái thám báo phái đi trở về đội, lát sau đã có bốn mươi kỵ binh theo sau Hoắc Khứ Bệnh.
Mục tiêu rõ ràng như vậy người Hung Nô phát hiện ngay, vì thế có hai nhóm kỵ binh hướng về phía đám Hoắc Khứ Bệnh.
“ Giơ long kỳ lên.”
Hoắc Khứ Bệnh vừa phi nước kiệu vừa lớn tiếng ra lệnh, thân binh Vệ Dương lập tức lấy trong lòng ra một lá cờ, thuần thục reo lên trường mâu, cắp vào trước yên ngựa. Cờ bị gió thổi tản ra, bay phần phật, con hắc long trục nhân uốn lượn theo gió.
“ Phía trước có du kỵ --- số lượng chín ----“ Thám báo ở mé trái hô vang rồi nhập vào đội ngũ:
“ Xông lên!”
Hoắc Khứ Bệnh rút đoản mâu ra nằm chặt trong tay, các tướng sĩ khác thì rút nỏ lên dây cung, ném thương trên lưng ngựa không chuẩn xác lắm, bọn họ không có năng lực biến thái có thể mượn sức ngựa ném thương hơn ba mươi trượng như Hoắc Khứ Bệnh.
Gần như cùng một lúc phía sau bãi cỏ khô lao ra một tên kỵ binh Hung Nô, lồng ngực của hắn vừa hiện diện, Hoắc Khứ Bệnh hét lớn ném thương, chiến mã vẫn tiếp tục xông tới.
Khoảng cách ba mươi trượng, Hoắc Khứ Bệnh có thể ném thương hai lần, vì nhanh chóng vượt qua sự truy cản của Hung Nô, hắn không ném ra mũi thương thứ hai, khi thương đầu tiên còn bay trên không, trường thương nắm trong tay.
“ Á ...” Lực đạo cực mạnh của mũi thương xuyên thấu lồng ngực người Hung Nô, cắm phập xuống đất.
Tiếp đó là tên bắn rào rào, ra tay trước phá đội hình, áp chế đối phương bắn cung.
Vệ Dương kinh nghiệm đã vượt qua Hoắc Khứ Bệnh, không đợi người Hung Nô người chi chít tên ngã xuống đã chém bay đầu hắn, thân vệ khác thuần thục tóm lấy đầu người treo ở cổ ngựa.
Toàn là người theo Vệ Thanh chinh chiến, còn được Trường Bình tinh tâm lựa chọn, chiến lực cường hoành.
Đến khi đối phương ổn đỉnh lại bắn trả thì mấy mũi lang nha tiễn rời rạc sau bãi cỏ khô bắn ra, đám Hoắc Khứ Bệnh dùng cánh tay che mắt, chẳng thèm giơ thuẫn bài.
Tiễn pháp của người Hung Nô cực tốt, nhưng đầu mũi tên bằng răng sói chỉ để lại vết xước mờ trên giáp trụ, không biết bật đi đâu.
Chiến mã mang giáp trụ nhẹ như mãnh thú xông vào quân trận mỏng manh của người Hung Nô, chớp mắt hai bên tiếp xúc, ưu thế vũ khí đã triệt tiêu ưu thế xạ kỵ. Trường mâu của Hoắc Khứ Bệnh dễ dàng đâm xuyên khiên da của Hung Nô, cắm giữa ngực địch.
Cương đao va chạm loan đao, dễ dàng chém gãy loan đao bằng sắn kém chất lượng, thuận thế tước bỏ sinh mệnh sau loan đao.
Va chạm tốc độ cao chỉ lang nha bổng mới có thể đánh bay cương đao của quân Hán, một hán quân bị Hung Nô đập một bổng vào ngực, người vừa bay đi thì hai thanh trường mâu của đồng bạn cũng đâm trúng họng địch.
Kỵ binh giao phong, thắng bại trong chớp mắt.
Kỵ binh bọc sườn hai bên chứng kiến giao tranh phẫn nô hò hét, nhưng cũng chẳng có cách nào cứu vãn, dù vó ngựa vọt lên không.
Chẳng kịp thu hoạch Hung Nô tập kích, đám người Hoắc Khứ Bệnh cúi rạp mình chạy, tên đuổi sau lưng, chỉ có thể yếu ớt va vào khải giáp rơi xuống.
Hai đổi kỵ binh Hung Nô gộp thành một, bám sát Hoắc Khứ Bệnh vừa đột vây, chiến mã Đại Hán không thần tuấn bằng Hung Nô, nhìn địch càng lúc càng gần, Hoắc Khứ Bệnh phải giảm bớt tốc độ ngựa Ô Chuy để cùng đồng bạn ở chung quân trận.
“ Tướng quân chạy mau.”
Lang Như Ý điên cuồng thúc ngựa, hắn muốn xoay ngựa lại tác chiến với kẻ địch, tranh thủ thêm thời gian cho tướng quân rời đi, nhưng cũng hiểu, địch phía sau quá đông, dù năm mươi người bọn họ có quay đầu ngựa lại cũng chẳng hiệu quả.
Viu! Viu! Viu!
Hoắc Khứ Bệnh liên tiếp ném ra ba mũi thương, người Hung Nô nhanh nhẹn tránh đi.
Ù ù ù ù
Một hồi tù và dài từ rất xa truyền tới, kỵ binh truy đuổi quay đầu nhìn, chiến mã cũng chậm lại, nhìn đám Hoắc Khứ Bệnh mỗi lúc một đi xa.
Ở phía chính diện bụi bay mù trời.
Vân Lang tim đập sắp rời khỏi lồng ngực, không ngừng ném đất trong túi ra để cành cây buộc sau lưng ngựa khiến bụi đất bốc cao hơn, khi nghe thấy tiếng tù thu quân của Hung Nô thì lưng ướt đẫm.
Năm mươi kỵ binh kéo cành cây buộc vào đuôi ngựa từ sau ngọn đồi đất đi ra, nhìn kỵ binh Hung Nô dẫn rút lui.
Chẳng bao lâu Hoắc Khứ Bệnh tới nơi, tụ họp với Vân Lang cùng nhìn địch.
“ Đám Hung Nô này nhanh thật.” Hoắc Khứ Bệnh cảm khái:
“ Tất nhiên là nhanh rồi, chúng ta theo đuổi giáp dày, mâu cứng thì người ta chỉ theo đuổi tốc độ mà.”
“ Hổ báo không chỉ cần vuốt sắt mà còn cần tốc độ.”
Vân Lang bĩu môi:” Ngươi làm được rồi đấy thôi, vừa rồi ngươi chạy nhanh lắm. Khứ Bệnh, ngươi không thấy chủ tướng tự mình đi thăm dò tình hình địch là không đúng à?”
Hoắc Khứ Bệnh bực dọc:” Ta mà là chủ tướng cái quái gì, tổng cộng chỉ có một nghìn bốn trăm người, chẳng bằng một bộ của người ta.”
“ Hừ, ca ca ta coi trọng ngươi, bây giờ chỉ thống lĩnh hơn nghìn người, nhưng hai năm nữa nói không chừng thống lĩnh cả vạn người. Hôm nay người Hung Nô cho rằng các ngươi chỉ là một đội thám báo, nên mới dễ dàng bị kế của ta làm lui binh, nếu biết ngươi là ngoại sinh của Đại tướng quân dù phía trước có phục binh, bọn chúng cũng đuổi tới cùng giết ngươi rồi đấy.” Vân Lang ngọt nhạt nói:
Hoắc Khứ Bệnh lẩm bẩm:” Ngươi nói thế làm gì, chửi ta còn dễ chịu hơn.”
“ Vốn định chửi đấy, sợ ngươi thẹn quá hóa giận thì thiệt thân nên phải đổi phương thức uyển chuyển hơn.”