Vân Lang đối xử với Hoắc Khứ Bệnh rất uyển chuyển, có điều về quân doanh thì y chẳng uyển chuyển chút nào. Lang Như Ý bị đánh một trận kêu thảm liên hồi, bị xử phạt chung còn có Vệ Dương.
Hoắc Khứ Bệnh mấy lần nói đỡ đều bị nụ cười "uyển chuyển" của Vân Lang làm nuốt về.
Về phần Tào Tương, hắn cho rằng phải đánh hết số còn lại, gồm cả tên bị người Hung Nô đánh gãy ba cái xương sườn, ai bảo báo hại hắn thủ doanh nơm nớp lo sợ cả sáng.
Lý Cảm rất hâm mộ Hoắc Khứ Bệnh đã có cơ hội đối chiến với Hung Nô ngay giữa thảo nguyên, hắn cũng muốn trải qua chuyện như vậy, cho rằng với kỹ thuật thần tiễn của mình, có thể khiến Hung Nô không dám truy kích, còn kể năm xưa cha hắn cũng làm thế.
Đến khi nhìn thấy nụ cười uyển chuyển của Vân Lang, nhanh chóng bỏ ý định này.
Đã thế Tạ Ninh vội vội vàng vàng chạy tới lều trung quân, từ xa đã hô:” Sơn động sập rồi.”
Vân Lang đang cùng ba người kia nghiên cứu bản đồ, chẳng ngẩng đầu lên:” Tiếp tục đào đi.”
“ Chết mất ... Thôi, mạt tướng quay về đào tiếp.” Không biết vì sao Tạ Ninh thấy điệu cười của Vân Lang hôm nay cứ ghê ghê là:
“ Bảo với Quách Giải, ta cần thêm quỷ nô, nhưng nếu hắn dám bắt lương dân giả mạo, ta sẽ khiến hắn đi đào hang.”
Tạ Ninh thuận tay nhón hai cái bánh bao rồi chạy đi tìm Quách Giải ngay.
Hoắc Khứ Bệnh biết Vân Lang còn giận, hỏi cho hòa hoãn không khí:” Đào hang không dễ hả?”
“ Ừ, đất quá xốp, đào tới đâu sập tới đó, không sao, đợi đào tới phần đá đỏ là được.”
Vân Lang không biết phải xử lý chuyện Hoắc Khứ Bệnh ra sao, nếu quản hắn quá nghiêm, nói không chừng sẽ làm hỏng thiên tính của hắn, nếu để hắn thoải mái làm theo ý thích, mà tên này thích nhất là dùng kỳ binh, tim y lại không chịu nổi.
Đây là lựa chọn khó khăn.
Trước khi đại quân xuất phát, Vân Lang bị Trường Bình uy hiếp, nếu Hoắc Khứ Bệnh hoặc Tào Tương có vấn đề gì thì y cũng khỏi cần về nữa.
Con bà nó, đúng là trên đe dưới búa, lão tử sống có dễ dàng gì chứ.
Cũng may hôm nay tên khốn kiếp còn biết mang về mấy con cừu nếu không bây giờ lôi hắn ra đánh cũng chưa muộn, dùng thịt cừu của người Hung Nô làm bánh bao không tệ, có tư cách vào thực đơn của Vân thị.
Loại bánh bao này sau khi hấp chín, để khô rồi lại đem nướng trên bếp, nướng vỏ cháy vàng, bên trong vẫn mềm ấy, đây mới thực sự là ngon lành.
Tào Tương thấy Vân Lang nhíu chặt mày rất lâu, dùng vai huých vai y:” Chuyện đã qua rồi, đừng để trong lòng nữa, sau này Khứ Bệnh không làm thế nữa là được.”
Vân Lang vừa nhìn cái mặt Hoắc Khứ Bệnh là nổi nóng:” Ai thèm nghĩ chuyện đó, ta đang nghĩ làm sao để món bánh bao này ăn ngon hơn.”
“ Thôi đừng giả vờ nữa, Khứ Bệnh áy náy lắm rồi.” Tào Tương không tin:
“ Giả vờ cái gì, ta đang nghĩ bánh bao ngon thế này, nếu để trên lò lửa, dùng lửa mạnh nướng qua sẽ khiến thịt bên trong kích phát hương thơm. Như vậy một mềm một xốp, răng cắn một cái sẽ hai tầng cảm thụ, hỗn hợp với vị thịt sẽ càng ngon, các ngươi ăn đi, ta đi làm bánh bao thử xem ...” Vân Lang nói xong bê khay bánh bao tới chỗ hỏa phu:
Tào Tương thò đầu ra cửa nhìn một lúc, bảo với Lý Cảm, Hoắc Khứ Bệnh:” Đi nướng bánh bao thật đấy.”
Thế giới là như vậy đây, một khắc trước Vân Lang còn đang tức giận với Hoắc Khứ Bệnh, một khắc sau đã thấy y tập trung toàn bộ tinh thần làm bánh bao nướng rồi.
Thế gian mênh mông, ai cao minh hơn ai đâu.
Mọi lựa chọn trí tuệ chẳng qua là lựa chọn bình thường được phân rõ lợi ích hơn mà thôi.
Đến chập tối Vân Lang tới sơn động, không khác nhiều hôm qua, chỉ thêm ít đất tán loạn chưa chuyển đi, cửa hang có thêm bốn cỗ thi thể.
Tạ Ninh ở trong bực mình đi ra, bực tức nói:” Chỉ mãi bọn chúng mới biết cách dùng gỗ làm cột chống đề đào tiếp.”
“ Giáo huấn bằng máu, không biết cũng phải biết thôi.” Vân Lang phất tay:” Xử lý thi thể đi, đừng để đây chướng mắt ta, tự đi làm.”
Con nhà quân nhân có cái hay là nghe lời, Tạ Ninh dù bất mãn với mệnh lệnh này vẫn kiếm cái xe ngựa, ném bốn thi thể lên đó, tự mình kéo ra bên sông.
Đám quỷ nô chở đất ra ngoài đổ luôn nhìn Vân Lang với ánh mắt quỷ quái, bọn họ giờ đã biết một việc, chính tên tướng quân này hạ lệnh muốn bọn họ làm việc nguy hiểm như thế.
Vân Lang chẳng thương hại đám người này, thậm chí còn có chút căm ghét, người mà y không bận tâm thì chẳng khác gì khúc gỗ.
Khi Quách Giải tới thì Vân Lang đang ngồi trên ngọn đồi thổi địch, mùa xuân cây liễu nhiều nước, lấy một cành liễu, vặn khẽ một cái là vỏ cây với cành cây tách rời nhau, sau đó lấy phần cành trắng bên trong, sửa sang chút là có chiếc địch.
Đó là phương thức giải trí mà Vân Lang thích làm khi cò nhỏ, tới giờ y vẫn thích cách giải trừ tịch mịch này.
Tịch mịch là cảm giác đôi khi tới một cách lạ lùng, cho dù con người đang trong bữa tiệc tưng bừng thì nó vẫn không mời mà tới, khi đó dù bên cạnh có bao nhiêu người chăng nữa thì cũng cảm giác thế gian chỉ có một mình.
Vân Lang rất sợ cái cảm giác này, mỗi khi như thế, y gần như đóng lại mọi phản ứng với thế giới bên ngoài, nhốt bản thân bên trong sự cô độc khiến người ta muốn điên đó.
Thường thường những lúc như thế Vân Lang bình tĩnh nhất, trong thế giới cô độc ấy chỉ có mình y, nên y loại bỏ được tất cả liên quan, nhìn thế giới cũng rõ ràng nhất.
Bất kể là hồ già hay huân, âm thanh phát ra đều du dương, địch liễu càng thêm hoạt bát.
Tiếng địch truyền đi không xa đã bị gió mạnh trên thảo nguyên nhân chìm.
Quách Giải là người khéo léo, thấy Vân Lang chìm đắm trong âm sắc mỹ diệu thì xoay người đi ngay, với tâm tình của Vân Lang bây giờ thì đàm luận gì cũng không có kết quả tốt.
Đột nhiên một trận vó ngựa như sấm rền đánh thức Vân Lang từ trong mộng áo, chỉ có kỵ binh quy mô lớn hành động mới có động tĩnh lớn như thế.
Y ngay lập tức về lều mặc giáp dưới sự giúp đỡ của Lưu Nhị, sau đó xách trường thương lên nơi cao nhất của Câu Tử Sơn.
Tiếng trống của quân Hán đã vang lên rất lâu, binh tốt Kỵ đô úy sẵn sàng đợi lệnh, chiến kỳ dựng lên bốn phía bay phần phật trợ uy, nỏ binh nằm xuống đất, nỏ cung đã lên dây, đợi lệnh là kích phát.
Hoắc Khứ Bệnh đứng sau thuẫn binh, không ngừng dùng trường kiếm gõ lên thuẫn bài, cùng đồng bạn đồng thanh hô:” Hây hây hây!”
Lý Cảm cưỡi trên ngựa, giáp mặt hạ xuống, chỉ lộ ra đôi mắt, trường mâu nắm chặt trong tay, sau lưng là năm trăm kỵ binh trang phục giống nhau như đúc, chờ đợi xuất kích.
Tào Tương thì cuống quít chỉ huy máy ném đá, quát tháo quân tốt thêm đá vào giỏ, may là khúc trưởng vẫn bình tĩnh phát ra từng mệnh lệnh một, quân tốt tuy khẩn trưởng, nhưng vẫn dựa theo huấn luyện vô số lần, điều chỉnh máy bắn đá đúng từng thao tác.
Tạ Ninh ở đội hai, quân tốt hắn chỉ huy toàn bộ là trường mâu binh, trường mâu của Kỵ đô úy dài hơn trường mâu bình thường gấp đôi, chỉ cần cắm đuôi xuống đất, dựng chĩa lên trời là trong như rừng.
Chức trách đao thuẫn binh là chém giết kỵ binh vượt qua được cọc gỗ, một khi địch quá nhiều không giết xuể sẽ lùi lại ở nơi bằng phẳng, dựng thuẫn lên, trở thành giá cho trường mâu binh, dùng thuẫn và trường mâu biến thành phòng tuyến thứ hai.
Ai nấy bận rộn chỉ huy đội ngũ, Vân Lang thì vô cùng nhàn nhã đứng trên cao quan sát, trong tầm mắt chỉ thấy kỵ binh và kỵ binh.
Đại quân áp sát đáng sợ ra sao chỉ có người ở trong tình cảnh đó mới hiểu.
Vạn mã bôn đằng khiến mặt đất rung chuyển như mặt trống bị dùi trống gõ lên, khi đại quân dừng lại thì như xích sắt chắn ngang sông.
Người Hung Nô không tiến công mà lặng lẽ dàn trận bên ngoài Hạt Tử hà.