Tạ Trường Xuyên dẫn theo đội thân vệ tới Câu Tử Sơn, lên đỉnh cao nhất nhìn xuống, cảnh tượng này xem ra với ông ta mà nói có vẻ không có chút ảnh hưởng nào, còn cười lớn với xung quanh:” Là Hữu cốc lễ vương, hôm nay xem ra không đánh được rồi.”
Vân Lang môi khô khốc, nhiều kỵ binh thế này, sao lại không đánh? Chỉ là nhìn chúng tướng xung quanh đều cười nói thoải mái biết khôn không làm tên ngốc duy nhất.
Tạ Trường Xuyên hứng thú nhìn kỵ binh diễu võ giương oai phía dưới:” Chúng mang chiến thư tới đấy, tiểu tử đọc sách nhiều, nói cho cha biết, thói quen người Hung Nô đưa chiến thư từ đâu ra?”
Vân Lang đâu có nghiên cứu mấy chuyện này, nhưng đầu óc y thì nhanh nhạy:” Không ngoài học từ Hàn vương Tín, Trung Hành Thuyết mà thôi.”
“ Nếu người Hung Nô thực sự gửi chiến thư tới thì ngươi làm gì? Nói thật xem.”
“ Nếu đại soái không định lấy quân công này, mạt tướng muốn lấy cái công đầu.”
“ Ha ha ha.”Tạ Trường Xuyên cười dài:” Có hậu sinh vãn bối như vậy, chúng ta cởi giáp về quê được rồi.”
Viên lão tướng râu bạc vỗ vai Vân Lang nhìn một lượt:” Chỉ là người mỏng manh một chút, rèn luyện hai năm sẽ thành chó trông nhà tốt đấy.”
Cách nói chuyện hào sảng trong quân, Vân Lang không thích ứng nổi, vừa làm con người ta xong, thoáng cái đã thành chó rồi.
Mọi người nói nói cười cười, nhìn thấy ba kỵ binh mang cờ da dê từ trong quân trận đi ra, vừa đi vừa cầm tù sừng trâu thổi ù ù.
Viên lão tướng nhíu mày:” Hữu cốc lễ vương muốn làm gì đây, hòa đàm sao?”
Tạ Trường Xuyên chẳng chút do dự hỏi:” Tiểu tử, người ta muốn hòa đàm, ngươi là người đọc sách, nói cho cha xem đàm thế nào?”
Vân Lang lúc này cực kỳ căm hận thân phận người đọc sách của mình, bị người ta lấy ra trêu đùa, nhưng không đáp không được, chắp tay:” Đại soái có thể để mạt tướng chủ trì hòa đàm không?”
Tạ Trường Xuyên tựa cười tựa không nhếch mép:” Được thôi.”
Vân Lang không để ý tới ánh mắt chế nhạo của đám lão tướng, đi thẳng tới bên ngựa du xuân, lấy thiết nỏ, dùng chân lên dây cung, chọn ra ba mũi tên phá giáp tốt nhất, lắp vào, sau đó vượt qua trường mâu binh của Tạ Ninh, đau thuẫn binh của Hoắc Khứ Bệnh, tới đầu quân trận, chọn một nơi cỏ rậm rạp, thong thả lắp giá nỏ lên, điều chỉnh đầu ngắm.
“ Nỏ làm bằng thép tinh luyện, đúng là thứ hiếm.” Giọng viên lão tướng vang lên sau lưng Vân Lang, sau đó ông ta cúi xuống búng ngón tay vào thân nỏ tặc lưỡi:
“ Tiểu tử, thứ này bắn được hai trăm bước không?” Tạ Trường Xuyên lại tới hỏi:
Vân Lang cố nhịn kích động muốn bắn mấy lão già này một phát, đáp cộc lốc:” Ba trăm bước.”
Tạ Tương Xuyên a một tiếng:” Đưa cha thử xem nào.”
“ Nỏ tiến bằng sắt không giống loại thường, phải tính toán trước mới có thể chuẩn xác, để mạt tướng nói chuyện với Hung Nô.”
“ Hả, ngươi định dùng thứ này nói chuyện à?”
Vân Lang đáp có chút bực dọc, từ hôm qua tới giờ toàn chuyện bực mình, y muốn tìm mục tiêu trút hết khó chịu trong lòng ra:” Không dùng nỏ tiễn chẳng lẽ dùng miệng?”
Một viên tướng cười dài:” Miệng phụ nhân thì lão phu còn hứng thú, nam nhân trò chuyện dùng nỏ tiễn tốt hơn, bắn thật sâu vào, ha ha ha ...”
Bên tai toàn lời dâm uế của đám mang phu thô bỉ, Vân Lang hiểu thế nào là tú tài gặp phải đại đầu binh rồi, hít thở sâu, ổn định tâm thần, mắt nhìn người Hung Nô dần vào tầm bắn, liền điều chỉnh đầu nhắm.
Không ai phản đối hành vi của Vân Lang vì tất cả mọi người ở đây, bao gồm Tả Trường Xuyên, không ai có tư cách hòa đàm với Hung Nô.
Người duy nhất có tư cách này là hoàng đế, còn người khác có tâm tư ấy, trong vòng ba ngày đầu lâu sẽ bị cắt xuống.
Sứ giả Hung Nô đi tới tầm hai trăm bước thì dừng lại, tên bên trái dùng tiếng Hán rống lên:” Hữu cốc lễ vương ... Á ...”
Nỏ tiễn đen xì bay vèo đi, vượt qua khoảnh đất trống, từ mé trái xuyên chuẩn xác vào ngực sứ giá, xuyên thấu thân thể, để lại một cái lỗ máu, tên sứ giả không sao tin nổi cúi đầu nhìn, hai mắt dần mất đi sắc thái, ngã vật xuống đất.
Binh tốt Kỵ đô úy đằng sau Vân Lang đồng thanh reo hò, tiếng trường kiếm đập vào thuẫn bài càng lớn tới buốt tai.
Hai sứ giả còn lại thấy người chuyển lời đã chết, xoay người chạy luôn.
Đặc tính lớn nhất của thiết bích nỏ là ổn định, hai cánh cung làm bằng thép mềm phân đều sức, bởi thế bắn vừa xa vừa chuẩn, tên có đuôi, thân bằng thép, sức xuyên thấu cao, nhưng tốc độ chậm, thao tác chậm, chỉ có thể dùng để bắn lén.
Hai tiếng kêu nữa vang lên, hai tên sứ giả quay người phơi lưng ra thành mục tiêu quá ngon lành cho Vân Lang, nối nhau ngã xuống, một tên không ngờ còn sức chống lá cờ loạng choạng đứng dậy.
Người Hung Nô hò hét rầm rập phóng tới, nhìn khí thế dời non lấp biển ấy cứ tưởng bọn chúng đã giận tới mất trí quyết một trận sống mái, ai ngờ cách chừng năm trăm bước ghìm cương đứng lại, liên tục chửi bới quát tháo, vài tên kỵ thuật cao siêu hơn phóng lên trước làm động tác nguy hiểm như biểu diễn xiếc chạy qua chạy lại trước doanh trại của Kỵ đô úy khiêu khích.
“ Có giỏi thì tới gần hơn xem.” Tạ Trường Xuyên mặt hung tợn, hai tay nắm chặt đầy thù hận:
“ Tiểu tử, bắn nữa đi bắn xem có thể xa tới mức nào.” Đám lão tướng phía sau cổ vũ:
Vân Lang bắn liền mười mũi tên, tầm bắn tới bốn trăm bước, đáng tiếc tới lúc đó độ chuẩn xác không cao nữa, đám người Hung Nô dựa vào kỵ thuật cao siêu đều né tránh được, càng thêm đắc ý chửi bới quân Hán.
Cho dù là thế Tạ Trường Xuyên vẫn tặc lưỡi không thôi:” Đáng tiếc, đáng tiếc, nếu như ai cũng có một món bảo bối thế này, dù dã chiến với Hung Nô cũng không sợ gì.”
Ông ta cũng biết thứ bảo bối này có một đã là may mắn, chế tạo quy mô lớn không thể.
Quả thực là thế, Vân Lang chế tạo chiếc nỏ này không dưới ba mươi lần thất bại, chủ yếu muốn đạt độ cân bằng tuyệt đối của sắt mềm làm cánh cung là điều vô cùng khó khăn, không có máy móc tinh xảo hỗ trợ, đây là chuyện cực kỳ khảo nghiệm tay nghề của thợ:” Cho mạt tướng thêm mười năm, nói không chừng có thể làm nhiều hơn một chút.”
Tạ Trường Xuyên là người dứt khoát, thấy Vân Lang không có ý nhường cho cái nỏ này, thất vọng rời đi, để lại cho Hoắc Khứ Bệnh cố thủ, sau đó qua Hạt Tử hà trở về Bạch Đăng Sơn.
Tựa hồ không hề lo lắng người Hung Nô ùa tới.
Hoắc Khứ Bệnh không lơi lỏng chút nào, cho tới khi người Hung Nô chầm chậm lùi lại mới phái du kỵ ra giám thị, giải trừ trạng thái cảnh giới.
Bị địch dọa một hồi, đến khi ăn cơm thì đã muộn lắm rồi, ngồi dưới bầu trời đầy sao ăn bánh bao, tâm tình rất khoan khoái.
“ Hung Nô chỉ cách ba mươi dặm, chúng ta không được lơ là, mặc giáp mà ngủ đi.”Lý Cảm hứng trí rất cao, ăn liền ba cái bánh bao nướng mới dừng tay:
Tào Tương thì một cái cũng chẳng ăn hết, lòng ủ rũ, cảm thấy mình là người vô dụng nhất, địch chưa tới đã cuống cả lên:” Vậy mà ngươi còn vui được.”
Hoắc Khứ Bệnh đặt bánh bao xuống, nghiêm túc nói với Tào Tương:” Đánh một trận là sẽ ổn thôi, cữu cữu ta nói rồi, lần đầu ra trận không có hảo hán, lần ta đi Hữu Phù Phong dẹp phản loạn còn lén đái mấy lần trong giáp, yên tâm, ai cũng vậy cả.”
“ Ta lần đầu tiên giết Hung Nô, chém không đủ lực, đầu hắn vẫn lủng lẳng trên cổ, hai tay vươn ra tóm lấy ta, ta cũng sợ tới đái ra quần luôn.” Tạ Ninh cũng kể lại kỷ niệm đáng xấu hổ của mình: