Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 394 - Q3 - Chương 015: Áp Lực Của Mỗi Người.

Q3 - Chương 015: Áp lực của mỗi người. Q3 - Chương 015: Áp lực của mỗi người.

Thấy cả đám nhìn mình, Vân Lang cố tình lờ đi như không hiểu, nướng bánh bao ăn:” A Tương, sở trường của ngươi là chính sự chứ không phải binh sự, không cần phải nghĩ nhiều, lần này chúng ta tới Bạch Đăng Sơn chỉ là cuộc khảo nghiệm mà thôi, không phải theo binh nghiệp cả đời. Qua được cuộc khảo nghiệm này, ngươi có thể làm việc mình thích rồi, Khứ Bệnh với A Cảm thì tiếp tục lãnh binh tác chiến, ngươi vào triều làm quan, còn ta thì ở nhà làm ruộng, hi vọng có thể biến Phú Quý trấn thành Phú Quý thành.”

“ Tạ Ninh, ngươi làm gì? Ta thấy ngươi cũng không hẳn hứng thú với đánh trận.”

Tạ Ninh thở dài:” Mạt tướng thích làm quan địa phương.”

“ Hả? Làm quan sao không vào triều.” Tào Tương ngạc nhiên:

Thái độ Tạ Ninh rất kiên quyết:” Không không, mạt tướng chỉ muốn làm quan địa phương, làm huyện lệnh cũng được, xa xa một chút, nghèo đói một chút không hề gì, tóm lại là làm quan địa phương.”

Tào Tương gật gù ra vẻ thấu hiểu:” Chấp chính một phương đúng là tự do tự tại.”

“ Không phải tự do, chỉ cần tránh được phụ thân ta là tốt rồi.” Tạ Ninh cắn răng tiết lộ nguyên nhân thực sự:

Cả đám cười phá lên, chuyện này cũng không có gì là xấu hổ, nam nhân với nhau đôi khi rất dễ vui vẻ, chuyện xui xẻo lấy ra cũng thành trò cười cho huynh đệ, thế là không thấy quá thống khổ nữa.

Người Hung Nô thực sự tới rồi, lại còn xuất hiện với tư thái cường đại nhất, nghĩ tới cảnh chiến mã Hung Nô phủ kín thảo nguyên, có ai không như đá tảng đè lên người?

Vân Lang lấy bảo bối giữ mạng ra giết người để tiêu trừ sợ hãi, Hoắc Khứ Bệnh thì hôm trước tự đi do thám cũng là cách giải trừ bất an, Lý Cảm đơn giản là không thèm nghĩ tới, hắn sinh ra trong thế gia binh nghiệp, chuẩn bị tư tưởng tốt nhất. Tào Tương chưa đối diện được, hắn quá sợ, lần trước tuy truy đuổi Hung Nô ngàn dặm, lúc đó vì quân số của hắn áp đảo người ta, không khác gì cuộc đi săn, giờ làm con mồi cảm giác tất nhiên là khác.

Còn Tạ Ninh thì đem bí mật của mình ra làm trò cười, cũng là một cách phát tiết.

Các tướng quân như thế, những quân tốt chưa từng trải qua đại chiến ra sao, nhìn một cái là hiểu.

Lúc này mỗi một hành động của tướng lĩnh sẽ vô cùng trọng yếu, vì thế bọn họ đốt lửa ngồi ăn uống trò chuyện nói cười cũng là một phần phận sự, bản thân giải tỏa rồi, sau đó mỗi người theo an bài ban ngày trở về đội của mình cổ vũ mọi người.

Chỉ có Vân Lang vẫn đi giám sát đám quỷ nô đáng chết ...

Liền ba ngày Hung Nô không tới, nhưng thám báo của đại quân cũng không cách nào phái đi được nữa, trên thảo nguyên khắp nơi là người Hung Nô cởi trần cưỡi ngựa không yên không bàn đạp phòng qua phóng lại, không cho bọn họ cơ hội nào.

Tạ Trường Xuyên quả nhiên là lão tướng kinh nghiệm trận mạc, phán đoán chuẩn xác người Hung Nô chỉ hư trương thanh thế, người Hung Nô hư trương thanh thế một chút rồi nhanh chóng rút lui.

Nhưng khi người Hung Nô bắt đầu phong tỏa thảo nguyên, ông ta lại trở nên khẩn trương, liên tục mở hội nghị hai ngày, định ra bảy kế hoạch ứng phó với các cục diện khác nhau.

Điều này có lợi là giúp các quân có thể nhanh chóng ứng phó với tình thế, nhưng yêu cầu phối hợp cùng chấp hành cực cao của các tướng chỉ huy.

Tướng lĩnh khác đều là bộ hạ đã theo Tạ Trường Xuyên mười lăm năm, chỉ có Kỵ đô úy là đội quân khó yên tâm nhất. Cho nên ông ta mới an bài Kỵ đô úy riêng rẽ ở Câu Tử Sơn, tránh vì bọn họ khiến cả hệ thống phòng ngự ở Bạch Đăng Sơn xuất hiện vấn đề.

Sau khi Vân Lang cùng Hoắc Khứ Bệnh tham gia hội nghị quân sự trở về, biết mình là đội quân cô độc, càng thêm điên cuồng gia cố phòng ngự.

Mỗi năm vào mùa đông, người Hung Nô rời Bạch Đăng Sơn, xua bò dê tới chỗ tránh rét, với tài lực vật lực của Hung Nô, không cách nào trú quân ở Bạch Đăng Sơn, mà Hung Nô cũng không có thói quen thủ thành.

Bao năm qua hai bên hình thành một sự ăn ý, vào hạ thu người Hung Nô xam nhập quy mô lớn, quân Hán ỷ vào Bạch Đăng Sơn, dựa lưng vào Trường Thành tử thủ.

Khi mùa đông tới, người Hung Nô rút lui, quân Hán quay trở lại đóng ở Bạch Đăng Sơn.

Hiểu được thói quen này, Vân Lang sử dụng quỷ nô càng thêm bất chấp sinh mệnh, khiến cho Quách Giải giúp y bắt người kêu khổ liên miên, quỷ nô hắn bắt được không đủ cho Vân Lang tiêu hao nữa.

Áp bức cực độ sẽ sinh ra phản loạn, đó là câu danh ngôn chí lý.

Thế nhưng Vân Lang không nhìn thấy điều này ở trên người đám quỷ nô, y đã bất nhân đàn áp bóc lột sức lao động của quỷ nô một tháng, ngày ngày có thi thể bị ném xuống Hạt Tử Hà mà chúng vẫn bảo sao nghe vậy.

Ngọn đồi đất đã bị đào một cái hang rất rộng rất dài, đây là chuyện gần như không thể nào, vậy mà dưới đòn roi tàn bạo đám quỷ nô rốt cuộc đã làm được chuyện tưởng chừng như không thể ấy.

Cuối cùng cũng đào tới lớp đất cứng, kết cấu của hang liền trở nên ổn định hơn, không còn có tảng đất lớn từ trên đổ xuống đầu nữa, liên tiếp ba ngày không chết một ai, khiến đám quỷ nô vui sướng một hồi.

Niềm vui của chúng vẻn vẹn chỉ là không có ai chết mà thôi.

Chuyện đồng bọn biến mất hoặc chết thì chúng không quan tâm, bọn chúng đơn thuần reo hò vì mình còn sống, mỗi Vân Lang là biết được rằng trong năm bảy tên quỷ nô lần đầu tới đào hang, đến giờ chỉ còn hai tên sống sót.

Cẩn thận nghiên cứu phân tích, Vân Lang nhận ra, đám quỷ nô này sở dĩ thành thật đào hang mà không làm loạn, động lực vì mỗi ngày có thể ăn no.

Vân Lang không bận tâm tới sinh tử của đám người này, nhưng y chưa bao giờ bớt xén lương thực, tất nhiên chẳng ngon lành gì, nhưng hoàng mô mô thì có thể ăn tới no bụng, thi thoảng còn có chút thịt muối và rau dại, với chúng thế là đại tiệc rồi.

Tuy từ nhỏ Vân Lang đã từng bị đói, kỳ thực so với cái đói mà người thời này từng trải qua không là gì cả.

Năm Nguyên Sóc thứ tư, nạn châu chấu hoành hành quan tây, châu chấu từ Quan Tây bay gới Đôn Hoàng, bay tới đâu, nơi đó .... Sử sách có tám chữ " Chết đói đầy đồng, thây chất ngổn ngang".

Năm nay khắp Quan Tây hoang vu, dù gió xuân đã thổi tới vẫn không đánh thức nổi mặt đất trọng thương.

Từ khi Hàn vương Tín quy thuận Hung Nô, người nước Hàn thành quần thể bị người ta bỏ quên, bách tính nơi khác đi nơi khác mưu sinh còn được quan phủ mở rừng cấm cho họ an thân, còn về người Hàn, không ai muốn tiếp nhận họ.

Làm quỷ nô thì chết là chuyện thường tình, có thể chết mọi lúc mọi nơi, người Hung Nô tâm tình không tốt giết bọn họ, người Hán thấy quỷ nô cầm trường đao lên, dù đầu hàng cũng chết.

Vì thế ở Kỵ đô úy được ăn no rồi chết vẫn còn hơn mang cái bụng đói vất vưởng ở ngoài kia.

Vân Lang đặt một cái đèn dầu ở cửa hang, cái đèn này bốn phía che khuất, chỉ có một lỗ hổng nhỏ chiếu ra ánh sáng vàng vọt, quỷ nô sẽ theo đóm sáng đó mà đào thẳng tới phía trước.

Đào tới lớp đất nện nói rõ đã xuyên qua Câu Tử Sơn rồi.

Hang đã đào rất sâu, để giải quyết vấn đề thông khí, Vân Lang ra lệnh đục trên trần mười mấy lỗ hổng lớn, y đích thân kiểm nghiệm, đúng là cái lỗ đó đã tới bình nguyên phía đông Câu Tử Sơn.

Nếu đào xới quy mô lớn chắc chắn sẽ khiến người Hung Nô nổi điên, mà ở một dải bình nguyên không thích hợp tác chiến.

Bởi thế Vân Lang chỉ có thể lén lút đào như một tên trộm mộ.

....

Hôm nay dừng ở đây.

Bình Luận (0)
Comment