Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 395 - Q3 - Chương 016: Tranh Công.

Q3 - Chương 016: Tranh công. Q3 - Chương 016: Tranh công.

Không ngoài dự đoán của Vân Lang, càng đào xuống sâu, dần dần phát hiện ra đồ gốm, đồ sát, đồ đồng, toàn là những vật tuẫn táng.

Đến khi bọn họ đào được một bộ xương người, dựa vào món trang sức tán loạn xung quanh bộ xương, có thể phán đoán đó là một nữ tử bị chôn cùng, hẳn là một át thị được Mạo Đốn sủng ái.

“ Có phải mộ của Thiền Vu Hung Nô?” Tạ Trường Xuyên reo mừng như một đứa trẻ:

Chuyện lão tặc ghê tởm này đột nhiên xuất hiện trong hang không làm Vân Lang bất ngờ, nếu như trong phạm vi ông ta thống lĩnh phát sinh chuyện lớn thế này mà ông ta không hay biết gì thì ông ta không phải là tướng lĩnh hợp cách.

“ Theo suy đoán hiện giờ thì đúng thế.” Vân Lang đặt cái vòng tay vàng vào tay Tạ Trường Xuyên:

Cái vòng vàng gia công thô sơ, chỗ nối nhau là kết cấu mỏ ưng, không phù hợp phong cách trang sức Đại Hán, mà là thẩm mỹ của Hung Nô.

“ Không phải A Ninh nói cho ta.” Tạ Trường Xuyên tới gần đèn quan sát cái vòng, tùy ý nói một câu:

Ở địa vị ông ta, không cần nói dối một chuyện như thế, Vân Lang gật đầu ngay:” Mạt tướng sẽ tìm Quách Giải tính sổ.”

“ Đúng là nên tính sổ, công lao lớn thế này mà bị người ta hủy mất rồi.”

“ Mạt tướng không định che dấu đại soái, chẳng qua mới đầu chưa thể xác định, lo làm hỏng bố trí của đại soái, hôm nay đã phát hiện ra át thị của Thiền Vu Hung Nô, tất nhiên là sẽ bẩm báo.”

Tạ Trường Xuyên nhếch mép:” Tất nhiên rồi, người đọc sách giỏi ở chỗ này, có thể đem tâm tư dơ bẩn của mình nói ra một cách quang minh chính đại. Cha ngươi đây sở dĩ bị bệ hạ ném ở Bạch Đăng Sơn hai mấy năm không thèm để ý là vì không biết kiểu nói chuyện của ngươi. Công lao thì không ít, quan tước, chức vị lại chẳng thay đổi gì.”

Mỗi lần nói chuyện với Tạ Trường Xuyên, Vân Lang đều muốn cho ông ta một búa vào đầu, có điều y chẳng giận lâu, loại người ngu xuẩn này chưa đủ tư cách làm y thực sự tức giận được.

“ Này, đào tiếp đi, vì sao không đào nữa.” Tạ Trường Xuyên xem xong cái vòng, đứng lên thúc giục:

“ Đất nơi này không đủ chắc, nên khi mạt tướng vào đây không cho động thổ, tránh bị đất vùi lấp.” Vân Lang nhún vai đáp:

“ Không đủ chắc à?” Tạ Trường Xuyên cảnh giác ngước đầu nhìn trần hang:” Trong quân không thiếu người vì công lao mà không tiếc mạng sống, nhân tài hạng nhất như ngươi không nên lãng phí ở đây, cho đám khốn không sợ chết vào đốc công là được.”

Nói thì hay nhưng tóm lại là bằng vào một câu tước đoạt quyền chỉ huy của Vân Lang, dứt lời là lão tặc chạy ngay khỏi hang, thi thoảng có đất vàng rơi xuống, nơi này đúng là không an toàn.

Nếu bị Tạ Trường Xuyên phát hiện thì bị tước mắt quyền chỉ huy là tất nhiên, Vân Lang chỉ hơi chút bực mình chứ không thất vọng, nhún vai rời hang động.

Rõ ràng Tạ Trường Xuyên không quen ở chỗ âm u, chật hẹp như Vân Lang, vừa ra ngoài là hít thở không khí liên hồi, mặt mày trông không đến nổi chướng mắt như lúc nãy.

“ Tiểu tử, đừng nghĩ cha ngươi đoạt công lao của ngươi, chuyện này quá lớn, cái đầu của ngươi quá nhỏ không đỡ nổi công lao này đâu.” Tạ Trường Xuyên dù không học chữ thì cũng chẳng lạ đạo lý cho một gậy phải thưởng quả táo:” Tất nhiên không thiếu phần của ngươi, nói đi muốn cái gì?”

“ Mạt tướng chỉ cần nhìn thi thể của Thiền Vu Mạo Đốn thôi.”

Tạ Trường Xuyên ngớ ra:” Chỉ thế thôi à?”

Vân Lang gật đầu:” Đương nhiên không chỉ thế, đám huynh đệ còn chưa kiếm được chút công lao nào, làm sao có thể bỏ qua.”

“ Đại trượng phu muốn công huân tất nhiên là giành lấy trên lưng ngựa, dựa vào thủ đoạn thì tính gì là anh hùng.” Tạ Trường Xuyên dựng mày trợn mắt đường đường nói:

Thứ khốn kiếp vừa cướp trắng công của mình mà con phun ra những lời vô sỉ như thế, mở mồm ra là chế nhạo người đọc sách, Vân Lang không để lão ta chọc giận, nếu không chỉ thiệt thân:” Mạt tướng vừa thành thân, đám huynh đệ cũng đang đợi nhi tử ra đời, không thể chết, cũng không dám chết, tới Bạch Đăng Sơn tất nhiên vì công lao, nhưng không hi vọng toàn bộ dựa vào đổi thủ cấp Hung Nô, thi thể Mạo Đốn đem đổi cũng được.”

“ Vậy nếu lão phu hạ quân lệnh điều các ngươi đi nơi khác thì sao?”

Vân Lang nhún vai:” Thế hết cách, bọn mạt tướng chỉ là phận hậu bối, chức nhỏ chẳng thể làm gì, đành mời trưởng bối ở nhà ra mặt nói chuyện.”

“ Tính khí Đại tướng quân ra sao thì lão phu biết một ít, tuyệt đối không can thiệp loại chuyện này đâu.” Tạ Trường Xuyên ngửa mặt cười dài, chỉ cần không phải cướp quân công, ông ta không sợ:

Vân Lang cũng cười híp mắt:” Nhưng mà Trưởng Bình công chúa và A Kiều nương nương thích can dự lắm, hai vị đó không phải người thích nói lý lắm đâu.

Tạ Trường Xuyên không biết con người Trường Bình, A Kiều ra sao, quan hệ với y thế nào, nhưng Vân Lang đã lấy hai nữ nhân nổi danh khắp Đại Hán chứ không phải bất kỳ nhân vật nào khác, chừng tỏ quan hệ bọn họ ở mức độ nhất định, nổi khùng:” Lớn lên trong tay phụ nhân làm gì có tiền đồ.”

Vân Lang cao giọng:” Đại soái cẩn thận bệ hạ nghe được câu này đấy.”

Tạ Trường Xuyên suýt sặc nước bọt của mình, bất giác nhìn quanh, sau đó thở phì phì:” Ngươi không chịu lui bước à?”

“ Đương nhiên là không, mạt tướng vốn không định vơ hết công lao, nhưng đại soái lại muốn tận diệt, thật khó xử.”

“ Được, công đầu là của năm tên tiểu tử các ngươi, còn Phát khâu trung lang tướng do bản soái phái ra.”

Vân Lang giật mình, y không lạ gì cái danh hiệu Phát khâu trung lang tướng tai tiếng này, đó vốn là đội quân chuyên môn đi đào mộ của người ta do Tào Tháo lập ra. Trong khi văn hóa Hoa Hạ vô cùng coi trọng mồ mả tổ tiên, Tào Tháo lại công khai lập hẳn đội quân như vậy, tuy sau này vinh dự được coi là “ông tổ” của bọn đào mộ, nhưng tiếng nhơ thì muốn đời, không có cuốn sử sách nào miêu tả tử tế về Tào Tháo, không ngờ trước Tào Tháo có người làm rồi.

Nghĩ tới việc quân Hán ở Bạch Đăng Sơn bao năm tìm mộ Mạo Đốn thì thành lập đội ngũ chuyên môn là hợp lý, lão tặc này đúng là dám làm, không dây dưa nữa, gật đầu chắp tay:” Vậy là được rồi.”

Tạ Trường Xuyên cũng thầm thở phào, ông ta bề ngoài tỏ ra ngang ngược như vậy thôi, cũng biết nếu Vân Lang cứ nhất quyết tranh công, ông ta cũng chẳng thể làm gì được y, tên này thân phận rất kỳ dị còn khó đối đãi hơn vị hầu gia như Tào Tương.

Chuyện phái bọn họ lên chiến trường làm tốt thí thì khỏi phải nghĩ tới đi, cho dù làm có kín kẽ tới mấy, hậu quả diệt tộc có thể thấy trước.

“ Sơn động cần phải chỉnh đốn, chưa đủ rộng, không thể hành quân, chưa thể đủ chiến mã đi qua.”

Nghe Tạ Trường Xuyên nói vậy Vân Lang phải giơ ngón cái lên, ông ta không thẹn là lão tướng, thấy ngay được công dụng khác của cái hang này, không vẻn vẹn biết nhìn vào mộ người chết.

“ Ta sẽ phái ba nghìn dân phu tới sớm ngày hoàn thành chuyện ở đây, để sớm kết thúc chiến đấu, vì thi thể của Mạo Đốn mà chiến sĩ chết ở nơi này quá nhiều rồi.”

“ Không thể, sơn động này không thể mở một cách thô bạo như thế, nếu không có thể sụp cả ngọn núi, trừ tiêu hao nhân mạng ra thì không được gì cả.” Vân Lang xua tay:” Đại soái có thể phái Quách Giải bắt thêm quỷ nô, nghe nói gần đây có thêm nhiều quỷ nô tới.”

Bình Luận (0)
Comment