Tạ Trường Xuyên rõ ràng là chưa cam tâm, ông ta ở đây quá lâu rồi, muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện, nay nhìn thấy hi vọng, làm sao kiềm chế được.
Vân Lang thì chẳng hứng thú với công lao gì hết, cho dù là quân công mà ai nấy đều tranh giành thì y cũng chẳng thèm. Muốn công lao à, yên tâm làm quân tư mã, chạy theo Hoắc Khứ Bệnh một vòng khắp thế giới là có thể nhàn nhã phong hầu rồi.
Nhưng thông qua cái nhìn của Lưu Triệt với lăng mộ của Mạo Đốn cùng cách thức xử trí của hắn thế nào sẽ đánh giá được hậu quả khi lăng mộ Thủy hoàng đế bị phát hiện.
Tạ Trường Xuyên đi không lâu thì có một người trung niên tới trước mặt Vân Lang, nhìn thấy người này Vân Lang rùng mình ớn lạnh.
Gầy, cực kỳ gầy, da mặt gần như dán sát vào xương đầu, hoàn mỹ phác họa ra hình dáng cái đầu lâu, miệng rất lớn, nhưng không nói ra được lời nào, vì bên trong đó thiếu một thứ linh kiện gọi là lưỡi.
Vừa mới hình một cái, Vân Lang lập tức đem cả khay bánh bao cho vị khô lâu huynh này, hắn không từ chối, cho cả cánh bánh bao vào miệng, chỉ thấy hai cái hàm chuyển động lên xuống, sau đó cái bánh bao biến mất.
“ Phát khâu?” Vân Lang nhớ tới cái từ ngữ kỳ quái mà Tạ Trường Xuyên nói:
Khô Lâu huynh gật đầu.
“ Phát khâu trung lang tướng?”
Khô Lâu huynh lại gật đầu, gương mặt đen đúa có chút hổ thẹn, vì quá đen nên không ai nhìn ra, sau đó đưa văn thư tới.
Vân Lang xem xong văn thư chắp tay:” Chuyện tiếp theo nhờ vào Cao huynh.”
Cao Thế Thanh gật đầu, sau đó dẫn một đám tội tù chân đeo xích sắt đi vào sơn động.
Vân Lang vội vội vàng vàng rời khỏi hang, ở cái nghề đào mộ này, y xách dép cho người ta cũng không xứng. Tài nghệ tổ truyền, trải qua ba đời, trên văn thư của Tạ Trường Xuyên viết như thế.
Người Hung Nô quấy nhiễu Câu Tử Sơn không biết mệt mỏi, bọn chúng phóng ngựa ngoài tầm bắn của nỏ tiễn la hét không ngừng, liên tục làm bộ tấn công, cuối cùng lại từ từ lui về.
Tình hình rất không tốt, người Hung Nô chiếm ba mặt Câu Tử Sơn.
Biện pháp đối phó với người Hung Nô trang bị thô sơ có rất nhiều cách, ví như những cọc gỗ được chôn rất sâu trên mặt đất. Rất nhiều người Hung Nô kỹ nghệ cao siêu dùng cán bắt ngựa trong vào cọc gỗ rồi kéo đi, hi vọng có thể nhổ được những cái cọc gỗ trở ngại tiến công, kết quả duy nhất là ngã lộn nhào khỏi lưng ngựa.
Một số người Hung Nô thông minh liền tụ tập bốn năm kỵ binh, đồng loạt móc vào cọc gỗ kéo đi, kết quả vẫn không có gì thay đổi.
Hoắc Khứ Bệnh cũng phải kinh ngạc:” Rốt cuộc ngươi chôn sâu bao nhiêu thế?”
“ Ba xích.”
“ Thế cũng không sâu, vì sao chiến mã không kéo được.”
Tào Tương rất đắc ý với kiệt tác của mình:” Phần trên cọc tuy nhẵn, phần dưới để lại một số cành ngang, trừ khi ngươi dùng trâu, nếu không đừng hòng kéo nổi.”
Người Hung Nô nổi giận phát hiện không cách nào kéo được cọc đi, liền dùng vũ khí chặt cọc gỗ, gỗ vụn bay tứ tung còn vũ khí kém chất lượng của họ cũng sứt mẻ hoặc cong vẹo.
Vân Lang nhìn cảnh đó ôm mặt, bảo y toàn tâm toàn ý vào việc quân sự, thì kết quả chỉ có thể là cuộc thảm sát.
“ Ta muốn đem kỵ binh xung phong một trận, cố thủ mãi không ra sẽ bất lợi với sĩ khí, ngươi cũng biết thời gian qua các huynh đệ kìm nén lắm rồi.” Hoắc Khứ Bệnh đấm hai tay vào nhau thương lượng với Vân Lang:
“ Cũng được, nhưng không được ham đánh, chọc giận người Hung Nô, chúng ta chỉ có năm trăm kỵ binh thực sự, không chịu nổi tiêu hao đâu.”
Hoắc Khứ Bệnh đi tìm Lý Cảm, Vân Lang nhìn Tào Tương, hắn gật đầu chay đi, sẽ chuẩn bị cung nỏ mắn bắn đá thỏa đáng để yểm trợ.
Khi xây dựng công sự phòng ngự Câu Tử Sơn, Vân Lang bảo Tào Tương để lại một thông đạo ở ngay chính diện trận địa phong ngự.
Vì địa hình đông cao bắc thấp, kỵ binh của Lý Cảm bố trí ở phía đông, bọn họ có thể mượn con dốc này, thời gian ngắn nhất đẩy tốc độ lên cao, sau khi xung sát một hồi, theo thông đạo phía bắc trở về Câu Tử Sơn.
Nếu có biến, bọn họ có thể tiến vào khu vực cọc gỗ, nơi đó mặc dù nói không thích hợp cưỡi ngựa, nhưng trong phạm vi bảo vệ của nỏ tiễn.
Vân Lang hít sâu một hơi, sau vài tiếng trống trận rầm rầm, cổng trại phía đông mở ra, Hoắc Khứ Bệnh là người đầu tiên thúc ngựa vọt xuống núi.
Tù và của người Hung Nô cũng lập tức vang lên, đám người đang dây dưa với cọc gỗ tức tốc lùi lại, đồng thời dùng thời gian cực ngắn tổ chức trận hình, không chút do dự nghênh đón Hoắc Khứ Bệnh.
Chiến mã mặc giáp cắn hàm thiếc phun cả bọt trắng, dốc sức chạy, bốn móng sắt nện xuống đất uy thế khủng khiếp, từ trên núi đổ xuống như nước lũ.
Đoản mâu ào ào ném ra, tiếp ngay đó là chiến má vó rời mặt đất lao tới.
Chiến mã bay cùng bóng mâu.
Người Hung Nô tựa hồ biết phải đối phó với đoản mâu ra sao, đang phi điên cuống không ngờ linh hoạt xoay người trốn xuống bụng ngựa.
Nhưng có ích gì, mâu thép nặng chịch xuyên qua thân thể chiến mã, ngựa hí thảm thiết ngã xuống, kẻ nào may mắn không bị mâu xuyên bụng ngựa đâm trúng thì cũng bị chiến mã đè lên, nếu vẫn may mắn qua được thì vó ngựa của quân Hán đã đạp vào mặt.
Chỉ một lần va chạm đối phương đã quân chẳng thành quân.
Ngựa Ô Chuy hí dài vượt qua đống chiến mã ngã la liệt trên mặt đất, trường thương của Hoắc Khứ Bệnh chĩa về phía trước , mũi thương quẫy sang hai bên, cứa đứt cổ Hung Nô ở đối diện.
Quân địch vứt vũ khí tuyệt vọng ôm cổ ngăn máu tuôn ra ồ ạt.
Năm trăm kỵ binh thiết giáp, coi thường mũi tên gỗ của đối phương ào ạt rơi lên người, xông thẳng vào đội ngũ địch với khí thế không gì cản nổi.
Trường mâu trong tay Hoắc Khứ Bệnh từ dưới quét lên, đâm vào sườn người địch, hắn phải buông thương, nếu không đuôi thương sẽ đâm vào người hắn. Ngựa Ô Chuy tiếp tục gia tốc, bị mưa máy tắm rửa, hai mắt Hoắc Khứ Bệnh đã hiện lên sắc thái điên cuồng, rút trường đao, xoay nửa vòng chòn chém xả xuống bóng người trước mặt.
Đâm chém tới đâu địch gục tới đó, cho dù là thương mâu hay giáp da của Hung Nô, va chạm với đao bách luyện đều tan tành.
Nhìn Hoắc Khứ Bệnh tung hoành trong quân trận địch, Vân Lang tặc lưỡi không thôi, trước kia ở Thượng Lâm Uyển. Nhận thức của Vân Lang về võ công của Hoắc Khứ Bệnh vẫn là có thể bị hắn đấm một phát hộc máu mũi, giờ xem ra hắn kiềm chế nhiều, tên này là con quái vật, tắm máu rồi mới thể hiện sức mạnh thực sự.
Tào Tương xem tới nhiệt huyết sôi trào, tay chân vung vẩy miệng la hét, làm Vân Lang bị hắn đá trúng hai phát.
Khảm sơn đao dài bốn xích tàn phá quân địch, dù lang nha bổng bằng gỗ cắm đầy gai sắt cũng không chịu nổi một đòn.
Người Hung Nô đón đánh không ngờ rằng đội quân này hung hãn đến thế, phút chốc như nhà đất bị nước lũ cuốn trôi, kẻ đã chết lẫn chưa chết đều thành thịt nát dưới móng sắt của chiến mã, để lại con đường máu be bét.
Quá kinh khủng, người Hung Nô hoảng loạn né tránh đám hung thần ác sát này, tranh nhau bỏ chạy.
Lý Cảm dốc sức đuổi theo Hoắc Khứ Bệnh, không ngừng hô lớn gọi quân tốt bám sát, không thể loạn trận địa, như thế mới có thể giảm bớt thương vong.
Ngựa Ô Chuy hùng tráng hất tung chiến mã địch, bốn vó linh hoạt dẫm đạp đống thi thể mà tiến lên, Hoắc Khứ Bệnh hòa cùng một với chiến mã, lao như bay qua trận định.