Một người một ngựa đi ở ngay đầu quân trận mũi tên, tuy tên loạn xạ rơi trên người, cũng chỉ phát ra tiếng động khẽ rơi xuống đất.
Keng! Keng! Keng!
Tam liên cung, ba mũi tên chuẩn xác bắn vào ngực Hoắc Khứ Bệnh, va chạm với hộ tâm kính tóe lửa, dù không bị thương cũng khiến máu huyết nhộn nhạo.
Biết gặp cao thủ, Hoắc Khứ Bệnh nghiến răng, nhân lúc cao thủ cung tiễn địch chưa kịp lần nữa giương cung, ném đoản mâu ra. Tướng địch né tránh, thu cự cung, giơ lang nha bổng thúc ngựa, chưa đợi tốc độ chiến mã tăng lên, lang nha bổng đã bổ xuống đầu Hoắc Khứ Bệnh.
Khảm sơn đao không chút sợ hãi nghênh đón, chỉ nghe cheng một tiếng, ngựa Ô Chuy lần đầu tiên chùn lại, Hoắc Khứ Bệnh thấy hai tay tê rần, suýt chút nữa bị đập bay cả đao.
Còn chưa kịp hồi thân đã nghe tiếng gió vù vù, vội cúi đầu xuống, kình phong cực gấp lướt qua đỉnh đầu.
Ngựa Ô Chuy cường tráng dùng cái trán có mãu nhọn của mình húc vào cổ chiến mã địch, quẫy đầu một cái, máu tóe ra, chiến mã địch chưa kịp kêu đã ngã xuống.
Người Hung Nô xung quanh thất kinh ùa tới cứu chủ tướng ngã ngựa, Lý Cảm hét lớn, Kỵ đô úy đồng loạt rút nỏ bắn tới tấp.
Trong tiếng kêu thảm liên miên, Hoắc Khứ Bệnh nghiêng người múa đao, một cái đầu rụng xuống, mũi đao xoay đi đâm vào cổ tướng địch, giơ cao đầu lâu trên không trung:” Đầu tướng địch ở đây.”
Người Hung Nô tới tiếp cứu không kịp nhìn Hoắc Khứ Bệnh toàn thân đẫm máu, hai mắt đỏ như dã thú, kinh khủng vạn phần, không chút suy nghĩ quay ngựa chạy luôn.
Đối diện với đồng bạn bỏ chạy, kỵ binh giơ lang nha bổng đập chết một tên, liên tục quát tháo kẻ khác quay lại chiến đấu, chớp mắt bị Lý Cảm dẫn người nhấn chìm.
Lý Cảm đang say máu truy đuổi kỵ binh Hung Nô đã chạy tứ tán thì nghe thấy tiếng chiêng la vang lừng, quay đầu nhìn, không ngờ bên mình hạ lệnh thu quân rồi.
Dù không cam tâm cũng phải hậm hực ghìm cương ngựa quay trở lại.
Địch vừa rồi bị đánh cho tan tác mỗi người một nơi, không ngờ thấy đối phương rút lui đã nhanh chóng tụ lại, tức thì như tên châu chấu truy đuổi phía sau quân Hán.
Cùng lúc ấy ở trên Câu Tử Sơn, máy bắn đá bắt đầu ra oai, đá lớn to bằng đầu người từ đỉnh núi ném xuống ào ạt, bao phủ chiến trường vừa kết thúc, một số người Hung Nô định thừa cơ nhặt vũ khí quân Hán rơi rớt liền bị loạn thạch đập nát.
“ Sao lại ném đá?” Vân Lang nghiến răng chửi bới, sai Lưu Nhị đi ngăn Tào Tương lại, tên này định phô trương sao, bắn cung là đủ rồi mà, đá ở đây phải mang từ bên sông về đâu phải có sẵn, chưa kể ném đá làm hỏng hết cả rừng cọc gỗ:
Người Hung Nô né tránh chiến trường, men theo chân núi truy kích tới ngoài rìa rừng cọc gỗ, lúc này quân Hán cách chúng không tới hai mươi trượng.
Quân Hán đã được huấn luyện, cưỡi ngựa chậm rãi xuyên qua rừng cọc gõ, mặc cho lang nha tiễn liên tục bắn vào lưng cũng chẳng sợ hãi.
Vượt qua rừng cọc gỗ dài hơn ba mươi trượng, Hoắc Khứ Bệnh dừng ngựa, giơ cao đầu tướng địch, không để ý bộ hạ đang nhảy xuống ngựa, quay đầu hét lên:” Hán tướng Hoắc Khứ Bệnh ở đây, kẻ nào dám đấu với ta một trận.”
Ở phía bên kia, ba thương binh quân Hán bị đẩy ra, tên quỷ nô gầy gò đen đúa tới trước trận hô:” Trả thủ cấp tướng quân Ô Lợi Á, trả lại ngươi ba bộ hạ.”
“ Là Trương Mẫn, Hàn Thọ, Đệ Ngũ Xuân.”
Quân Hán nhận ra đồng bạn quát tháo ầm ĩ, có người đã lên ngựa sẵn sàng quay lại trận địa.
“ Được, đổi thì đổi.” Hoắc Khứ Bệnh không do dự chĩa đầu lâu về phía Hung Nô:
Lý Cảm nhận lấy đầu lâu, đi về phía rừng cọc gỗ, dừng cách mười bước.
Ba thương binh được địch thả ra, dìu đỡ nhau tập tệnh đi về phía quân doanh, khi ngang qua Lý Cảm đều cúi gằm mặt không dám nhìn hắn.
Lý Cảm đá đít:” Đi nhanh lên, lần sau trả thù là được.”
Quỷ nô nhìn ba thương binh đi vào doanh trại, lại không dám đi tới lấy đầu Ô Lợi Á trên lũi thương của Lý Cảm.
“ Ngươi tên là gì?”
Quỷ nô chắp tay:” Bỉ nhân Bành Xuân.”
“ Ta nhớ rồi, lần sau nhất định sẽ chém chết ngươi.”
Bành Xuân nghe vậy mới dám cẩn thận đi tới lấy lại đầu Ô Lợi Á:” Tướng quân, cái mạng hèn này của Bành Xuân, ngài giết thì cứ giết, có cái gì to tát đâu, nhưng lần sau nếu có tù binh, ngài muốn chuộc về không?”
Lý Cảm gật đầu ngay:” Được, chỉ cần là thủ túc của ta, ngươi cứ mang tới đây, giá cả tùy ý ngươi, cho dù là di hài của chiến sĩ cũng lấy, nếu vậy ta đảm bảo ngươi có thể sống trở về.”
“ Một lời đã định, lên chiến trường, tướng quân giết được cứ giết, rời chiến trường, ta chỉ là thương cổ.” Không ngờ tên Bành Xuân này cũng có chút hào khí:
Hai quân đối diện với nhau qua rừng cọc gỗ ba mươi trượng, trao đổi xong từ từ rút lui.
Lý Cảm quay trở về cười với Hoắc Khứ Bệnh:” Tên Bành Xuân đó thú vị lắm.”
Hoắc Khứ Bệnh khịt mũi:” Lần sau chuyện thế này để A Lang xử trí, y sẽ làm tốt hơn chúng ta.”
Trận chiến hôm nay bùng phát bất ngờ, diễn ra ác liệt, từ bắt đầu tới kết thúc chỉ vẻn vẹn có một tuần hương mà hậu quả vô cùng thảm liệt, mười sáu quân tốt chiến tử sa trường, hơn năm mươi người bị thương ở nhiều mức độ khác nhau.
Hoắc Khứ Bệnh cũng bị thương, đùi trúng một tên, may mà chiến quần cản lại, nên vết thương không sâu.
Dẫu vậy lợi ích là rất rõ ràng, Kỵ đô úy lần đầu tiên chính thức lấy máu Hung Nô bằng đối chiến chính diện, sĩ khí tăng lên không ít, xua tan không khí ngột ngạt trong doanh.
“ Tướng quân đấu trí không đấu lực.” Vân Lang vừa trị thương cho Hoắc Khứ Bệnh nói:
“ Tướng là lá gan của binh, khi ta chưa trở nên đủ cường đại thì chưa có tư cách đấu trí với địch.”
Vân Lang thở dài, Hoắc Khứ Bệnh nói không hề sai, khi uy vọng của hắn chưa đủ một câu nói khơi lên sĩ khí ba quân, khi quân tốt chưa đủ thiện chiến, chỉ có tướng quân đi đầu, quân tốt đi sau mới không sợ hãi.
“ Ô Lợi Á là nhi tử của Hữu cốc lễ vương, xem như là tiểu vương Hung Nô, kẻ này bị ngươi chém trước trận, hẳn là công lao lớn, đáng tiếc không có thủ cấp.”
Hoắc Khứ Bệnh hoạt động cổ tay vừa được Vân Lang băng bó:” Đổi được huynh đệ về là đủ rồi, cần gì công lao.”
Vân Lang thích câu này của hắn, rất hợp khẩu vị:” Người Hung Nô liên tục quấy nhiễu, ít nhất trước khi đại quân Hung Nô vương tới sẽ không ngừng, ngươi định tận dụng để luyện quân?”
Hoắc Khứ Bệnh gật đầu, giọng lạnh tanh khô khốc:” Luyện binh không có đường tắt để đi, đều từ chiến đấu đổ máu mà ra.”
Nói xong đứng lên đi lại kiểm tra vết thương ở đùi, thấy không trở ngại gì bảo:” Tên Bành Xuân kia lần sau còn tới nữa, hẳn sẽ tới nhanh thôi, thi thể không để lâu được, ngươi đừng có giết hắn, ta muốn giữ tên đó lại lần sau còn trao đổi huynh đệ.”
Vân Lang rửa sạch tay, vẫy khô:” Chuyện này ngươi không nên quản, chủ tướng và địch tư giáo là đại kỵ, đây là chức trách của quân tư mã, dù vậy cũng cần văn thư xin tư mã phủ đồng ý mới được thi hành, ngươi có mộng tưởng lớn, đừng để hỏng bởi chuyện nhỏ.”
“ Ta biết thế, nên mới cần ngươi, nếu không chẳng nhận thứ họa hại như ngươi vào quân, hừ! Con bà nó, trong quân của gia gia lại có một tên ...”
“ Im mồm, nghĩ trong đầu là được, nói thừa thế làm gì.”