Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 398 - Q3 - Chương 019: Mối Hận Của Lý Thị.

Q3 - Chương 019: Mối hận của Lý thị. Q3 - Chương 019: Mối hận của Lý thị.

Danh tướng đều phóng khoáng, bọn họ dựa vào đầu óc khác người của mình để đạt tới đỉnh cao, nhưng danh tướng cũng cực kỳ yếu ớt, rất nhiều người không tử chiến sa trường mà chết trong tay đồng bạn.

Khi hoàng đế tin sủng ngươi, ngươi làm gì cũng không thành vấn đề, nhưng một khi bị hoàng đế nghi kỵ, ngay cả ngươi không làm gì cũng là sai.

Lưu Triệt không tệ, lòng dạ hắn đủ cường đại, tự tin đủ cao, trên sự nhẫn nại với danh tướng cũng cao hơn hoàng đế bình thường.

Nói tóm lại là Lưu Triệt rất hi vọng quốc triều có danh tướng.

Xử lý thương tích Hoắc Khứ Bệnh, Vân Lang rời đi tới doanh thương binh.

Hơn năm mươi người đưa tới doanh thương binh, không một ai thiếu chân thiếu tay, chỉ cần không chết thì lâu nhất là một tháng nữa có thể quay lại chiến đấu tiếp, đó là nhờ Vân Lang điều chỉnh khải giáp sau trận chiến đất Ngọa Hổ, đặc biệt chú ý tăng cường phòng hộ chân tay, đa phần bị lang nha tiễn gây thương tích.

Tên của Hung Nô chỉ có rất ít có mũi tên đồng sắt, uy lực lang nha tiễn với giáp sĩ mà nói là không đủ, trúng tên toàn vào nơi không được giáp bảo hộ, đó lại là bộ phận không quá hiểm.

Rút từ trên một binh tốt tới sáu mũi lang nha tiễn, ném vào chậu nước rửa máu đi, thứ này liền sáng tới chói mắt.

Thương binh cảnh giác nhìn Vân Lang, sợ tư mã tham lam sẽ lấy mất răng sói của hắn.

“ Thứ này đục lỗ đeo lên ngực không tệ.”

“ Thuộc hạ đúng là có ý đó.”

“ Khi bỏ chạy chổng mông lên làm thuẫn, hiếm có đấy, mông trúng sáu tên mà không chết, càng hiếm có.” Vân Lang đùa:

Thương binh ngượng ngùng gãi đầu:” Thuộc hạ thuẫn thuật không tốt, nếu một tay cầm thuẫn, một tay điều khiển cương ngựa sẽ không lo nổi.”

Người bên cạnh chửi ngay:” Ngươi não lợn à, không bị người Hung Nô bắn trúng lỗ đít là may cho ngươi.”

“ Đáng đời lắm.” Vân Lang độc ác vỗ mạnh mông hắn một cái, sau đó kệ hắn la hét đi xem cho người khác:

Tinh thần của thương binh không tệ, bọn họ đều đã từng hỗ trợ thương binh ở đất Ngọa Hổ, người ta thương tích thê thảm như vậy con sống nổi, minh chỉ thương nhẹ, lại có tư mã, lo gì? Huống hồ hôm nay thắng lớn, còn đang ba hoa bốc phét khoe tài nghệ.

Những người bị thương nặng nhất là bị lang nha bổng đánh trúng, ngoại thương không có, nhưng nội thương nghiêm trọng, nôn ra rất nhiều máu, chuyện này thì Vân Lang chịu thua, chỉ có thể trông đợi vào cơ thể tự chống đỡ hồi phục.

Đem so với quân tốt bị thương, ba người Trương Mẫn, Hàn Thọ, Đệ Ngũ Xuân tuy bị thương nhẹ được Hoắc Khứ Bệnh cứu về lại nằm đó như xác chết.

“ Không chết được đâu, cần gì làm mặt đưa đám, cười lên xem nào.” Vân Lang kiểm tra thương thế, đều không quá nặng, trêu:

“ Bọn thuộc hạ đáng chết.” Trương Mẫn vùi đầu vào cánh tay, không dám nhìn ai:

“ Nếu ta vì bị thương mà rơi vào tay địch, địch muốn ngươi lấy đồ ra đổi, ngươi có đổi không?”

“ Tất nhiên là đổi.” Hàn Thọ đáp dứt khoát:

“ Thế là xong rồi, các ngươi cùng lắm nợ tướng quân một cái đầu tiểu vương, lần sau kiếm cái đầu khác trả lại cho tướng quân, chuyện nhỏ vậy mà muốn sống muốn chết. Không sao thì xéo dậy đi ăn cơm, vết thương bé bằng bàn tay mà nằm lỳ ở đây.”

Trương Mẫn cắn răng nhìn đám huynh đệ:” Tư mã nói không sai, chúng ta nợ tướng quân.”

Vân Lang hài lòng vỗ vai hắn, xử lý xong thương binh, lại viết thư tìm tư mã Bùi Viêm, giao dịch với Bành Xuân cần được vị lão quan này đồng ý, sau đó do ông ta viết văn thư đưa lên tư mã phủ.

Như thế mới là một quy trình hoàn chỉnh.

“ Chiến tử mười sáu người à?” Bùi Viêm xem xong văn thư lạnh nhạt nói:” Các ngươi muốn chuộc thi thể bọn họ về, không cướp được sao?”

“ Không được, ra tay cướp khả năng sẽ tử thương thêm, như vậy rất lỗ.” Vân Lang lắc đầu, sao y có thể làm cái chuyện ngu ngốc đó:

Bùi Viêm suy nghĩ một hồi lâu mới nói:” Đây là vấn đề mới, xưa nay chưa từng có.”

“ Tư mã chỉ cần đồng ý là được, chuyện còn lại do Kỵ đô úy tự xử lý.”

Bùi Viêm vỗ bàn:” Đó là chuyện bất công với các quân khác, bọn họ không có nhiều tiền như các ngươi.”

Vân Lang giang tay ra:” Thế thì chịu thôi, đó là lỗi của họ.”

“ Ý ngươi là không có tiền thì đáng chết, đáng vứt xác hoang dã, để Hung Nô tiết giận sao?”

“ Trên đời này làm gì có công bằng, quân khác không có tiền là do chủ tướng của bọn họ vô dụng, đâu phải do Kỵ đô úy.”

“ Nói như vậy, các quân khác thấy Kỵ đô úy ngươi có nạn cũng không cần viện trợ.”

“ Đương nhiên là không cần, chỉ cần hiệp đồng tác chiến là đủ.”

Bùi Viêm lắc đầu:” Chuyện này ta không làm chủ được, ngươi thương lượng với đại soái đi, Kỵ đô úy các ngươi đã mở ra một tiền lệ rất xấu rồi đấy.”

“ Thế nào là tiền lệ xấu? Các huynh đệ vì nước chinh chiến, chết không có gì để nói, nhưng mà chủ tướng vì keo kiệt khiến người chết không được phủ tuất, thân xác không được an táng, là lỗi của quốc triều.” Vân Lang tức giận đứng lên:” Quân tư mã cứ nói với quân khác là mấy tên hoàn khố nhiều tiền không có chỗ tiêu là được.”

“ Vô lễ.” Bùi Viêm nổi giận:

Vân Lang lạnh lùng nhìn lại ông ta, không chút thoái nhường, ở trong quân nếu ngươi chỉ tỏ ra yếu thế một chút sẽ bị người ta dẫm đạp dưới chân.

Đây là thế giới thuộc về cường giả, kẻ yếu không có gì.

Khuôn mặt phẫn nộ của Bùi Viêm hòa hoãn dần, viết nhanh một bản văn thứ ném cho Vân Lang:” Các ngươi nên nghĩ cách giao văn thư này cho bệ hạ, do bệ hạ định đoạt, lôi đình vũ lộ đều là ân vua.”

Vân Lang hai tay nhận lấy, xem nội dung bên trong, chắp tay nói:” Đa tạ tư mã.”

Bùi Viêm không thèm để ý tới y, nhìn cảnh trí ngoài lều:” Đã đào được thi cốt của Mạo Đốn chưa?”

Vân Lang lắc đầu:” Vẫn chưa, Cao Thế Thanh đang phụ trách việc này.”

“ Ngươi không hỏi sao?”

“ Đại soái khả năng không thích mạt tướng hỏi tới.”

“ Ngươi nên hỏi tới.” Bùi Viêm nói xong đuổi Vân Lang ra ngoài không giải thích gì thêm:

\

Kỵ đô úy tất nhiên là bị đám lão binh coi thường, nhưng bọn họ lại không dám coi thường những người đứng sau lưng mấy tên tiểu bối này.

Bùi Viêm hy vọng Vân Lang hỏi tới chuyện phần mộ Mạo Đốn là có nguyên nhân.

Nói ra thật buồn cười, một chủ tướng trấn giữ quan ải trọng yếu như Bạch Đăng Sơn mà lại không có con đường nào để đưa lời tới hoàng đế.

Tạ Trường Xuyên đã ở Bạch Đăng Sơn hơn hai mươi năm rồi, ở đây ông ta là vương, quyết định sự sinh tồn của từng cái cây cọng cỏ. Thế nhưng hai mấy năm đó cũng khiến ông ta sản sinh khoảng cách lớn với triều đường, xa lạ, sợ hãi.

Đó là lo lắng chung của tất cả tướng quân xuất thân rễ cỏ.

Nếu không phải có những lo lắng đó, với tính cách đồ phu của Tạ Trường Xuyên, bản tính âm hiểm của Bùi Viêm, làm sao để một tên thiếu thượng tạo nho nhỏ như Vân Lang uy hiếp, cảm thấy uy hiếp.

Trong quân coi trong nhất uy nghi, không có uy sao có thể cầm quân! Làm sao để lập uy? Giết!

Thư tín trong quân không thích hợp chuyển cho Trường Bình, A Kiều, bất kể chuyện gì liên quan tới quân đội đều không để họ đụng vào, đó là cấm kỵ của hoàng đế, càng không thích hợp chuyển cho Vệ Thanh vốn đã là cây cao gió lớn.

Cho nên Vân Lang gọi tín sứ trong quân, đem văn thư của Bùi Viêm lẫn của mình, cho vào ống da, đóng si phong ấn, yêu cầu gửi cho Tang Hoằng Dương.

Nhân vật sắp lên làm Tể Tướng, hẳn có cách giải quyết việc này.

Chỉ là có chuộc tướng sĩ bị bắt trở về thành việc có thể bày ra trên triều đường, có được trả lời xác thực, đồng thời hình thành ý kiến thống nhất từ trên xuống, sau này mới có thể tránh được chuyện bi thảm như của Lý Lăng (*).

Vân Lang muốn dùng năng lực lớn nhất của mình để nắn lại cái đế quốc bị chệch hướng này, như vậy phải tận dụng mọi cơ hội tìm được.

(*) Lý Lăng cháu nội Lý Quảng, gọi Lý Cảm là thúc, bị Hung Nô bao vây, không có viện binh, tuy đánh giết một phen lừng danh, nhưng cuối cùng vẫn phải hàng địch. Về sau Hán Vũ đế hiểu lầm là luyện binh cho địch nên giết hết vợ con ở nhà, thực ra là người khác tên Lý Tự ( Tô Trĩ từng nói là bạn của cha mình). Nói chung Lăng là tướng tài, đây là vụ hiểu lầm đáng tiếc và khá phức tạp, Tư Mã Thiên cũng bị thiến trong vụ này vì bênh vực Lý Lăng.

Gia môn bất hạnh a, Lý Quảng tự sát, Lý Cảm bị Hoắc Khứ Bệnh giết, Lý Lăng cả đời tha hương ở Hung Nô không thể về.

Gia tộc họ Lý vốn là dòng dõi tướng môn hiển hách suốt từ thời Tần, tới thời Lý Lăng coi như là hết, về sau Lý Uyên nhà Đường tự nhận là con cháu Lý Quảng, nhưng mà sau Ngũ Hồ Loạn Hoa khiến người Hán thiếu chút nữa bị diệt tộc thì thất lạc rất nhiều tư liệu, không xác minh được.

Bình Luận (0)
Comment