Đánh đuổi Hung Nô là chính xác, vì thế mà dù có phải tới đây, tới vùng chiến trường nguy hiểm nhất này, Vân Lang cũng không oán trách ai cả. Nhưng chuyện tốt mà làm tới quá mức thì thành chuyện xấu, ví như vì thiên mã mà phải cả chục vạn quân đội đi viễn chinh thì không chấp nhận được.
Tuy biết ý kiến của mình với Lưu Triệt mà nói khả năng chẳng có chút giá trị nào thì y vẫn làm, cho dù là châu chấu đá xe thì y cũng thử, bị người ta nghiền nát thì cũng không ai quá trách con châu chấu.
Khởi nguồn của sự việc không phải vì cái mộ của Mạo Đốn, cũng chẳng phải vì mục tiêu cao quý sự nghiệp vĩ đại gì hết, quân Hán chịu khổ mấy chục năm trời ở Bạch Đăng Sơn vẻn vẹn chỉ vì hoàng đế các triều đại không nuốt trôi được sỉ nhục năm xưa của Thái tổ cao hoàng đế Lưu Bang ở trên ngọn núi này.
Vân Lang cũng không hiểu chuyện này, vì kém tài người ta mà thất bại thì chấp nhận đi, nếu ai cũng cứ thua rồi báo thù tới đời con cháu thế này thì thế giới chết ráo rả rồi.
Không nói nổi, thể diện hoảng tộc cao lắm.
Một nghìn bốn trăm người đóng trên Câu Tử Sơn là chuyện bi thảm, tới vài nghìn người Hung Nô thì bọn họ còn có thể đánh bại, chứ nếu vài vạn người cùng đánh một lúc thì Câu Tử Sơn thất thủ là cái chắc rồi.
Đó là nguyên nhân vì sao Vân Lang lại tốn công xây một cái cầu kiên cố như thế, hiện giờ ở đầu cầu còn có vô số dân phu đang xây lô cốt vững trãi theo kiểu pháo đài Châu Âu, tuy không lớn nhưng sẽ là cứ điểm quân sự cực kỳ khó nhằn, đó mới là nơi Vân Lang thực sự muốn cố thủ.
Số lần Hoắc Khứ Bệnh lãnh binh xuất kích ngày một nhiều, vẻn vẹn mười ngày, hắn đã xuất kích bốn lần.
Con số tử vong lên tới năm mươi mốt, thương binh phải nằm dài hạn ở thương binh doanh nhanh chóng tăng lên tới một trăm ba ba người, Kỵ đô úy đã tổn thất hơn hai thành rồi. Giết địch tất nhiên cũng rất nhiều, nhưng chỉ cần nhìn ngày ngày kỵ binh Hung Nô vẫn chạy qua chạy lại quấy rối là đủ hiểu chẳng thể làm tổn hại gân cốt của chúng.
Vân Lang từ ngày ở chỗ Bùi Viêm về thì không vì Hoắc Khứ Bệnh quan trận nữa, toàn bộ tâm tư đặt vào lăng mộ Mạo Đốn.
Lưu Triệt muốn tiết giận, muốn phục thù, chỉ cần giúp hắn thỏa nguyện thì cái nhọt độc Bạch Đăng Sơn này cũng sẽ bị cắt bỏ.
Vân Lang dùng roi quất lên người Cao Thế Thanh, mỗi nhát roi để lại một vệt máu, với người này, y chẳng dung tình:” Ba ngày sau người Hung Nô sẽ tấn công, cũng là ngày Kỵ đô úy rút lui, nếu như ngươi vẫn không tìm được thi thể Mạo Đốn thì khỏi cần sống nữa.”
Cao Thế Thanh bất chấp thương tích trên lưng, nhảy xuống hang, cầm roi lên quất túi bụi đám quỷ nô.
Hang đã đào xuống dưới được mười trượng rồi, mặc dù không ngừng tìm thấy xương cốt nhân mã tuẫn táng, nhưng không tìm thấy tòa hoàng kim cung trong truyền thuyết kia.
Năm xưa Trần Bình vì thuyết phục Đại át thị của Mạo Đốn mà đem hết vàng hối lộ, tới kim quan của Thái tổ cao hoàng đế cũng vào tay Mạo Đốn, nghe nói khi Mạo Đốn hạ táng đội cái kim quan này, còn Thái tổ Cao hoàng đế hạ táng chỉ quấn khăn vải.
Tìm được kim quan là tìm được Mạo Đốn, là rửa được mối hận trăm năm của hoàng tộc Lưu thị.
Nhìn người Hung Nô tụ tập trên thảo nguyên ngày một nhiều, lòng Vân Lang như lửa đốt.
Câu Tử Sơn không thể thủ được, điều này tới người Hung Nô cũng hiểu rõ, vì thế bọn chúng không vội vàng đánh hạ, mà kiên nhẫn tụ tập trên thảo nguyên.
Vân Lang mỗi ngày đứng trên cao đều nhìn thấy có thêm người Hung Nô tới đại doanh.
Bò dê xung quanh đại doanh ngày càng nhiều, một số mục nhân ngông nghênh thậm chí còn nhiều lần xua gia súc tới gần doanh trại Câu Tử Sơn chăn thả.
Quân Hán vốn thủ vệ ở hai bờ Hạt Tử Hà đã lui về Bạch Đăng Sơn, chiến sự nơi đó cũng đang ác liệt, Câu Tử Sơn lập tức biến thanh đội quân duy nhất nhô ra ngoài phòng tuyến.
Vân Lang thề, nếu cho y một tháng, nhất định sẽ tìm ra quan quách của Mạo Đốn, nhưng tình thế trước mắt, tối đa chỉ có thêm năm ngày.
Tào Tương vội vàng tới tìm Vân Lang, nói gấp:” Bành Xuân tới.”
Vân Lang đang đi lại trước cửa hang nhíu mày:” Lại có huynh đệ bị bắt à?”
“ Không phải, Bành Xuân lần này tới để bán tin cho ta.”
“ Tin gì được chứ, chẳng qua là thời gian Hung Nô tấn công, chẳng để làm gì, càng khiến lòng quân bất ổn mà thôi.” Vân Lang xua tay không muốn gặp, biết tin này khác gì biết ngày ra pháp trường:
“ Không phải Bành Xuân muốn làm một giao dịch lớn với chúng ta.”
Vân Lang mấy ngày rồi ăn không ngon ngủ không yên, hai mắt đỏ ngầu, y tự biết thân phận, bọn họ làm gì có tư cách giao dịch với Hung Nô, tùy ý quyết định, dù làm chuyện tốt, hậu quả cũng thê thảm.
“ Hắn có vẻ gấp lắm.” Tào Tương làm sao không hiểu chuyện này, nói nhỏ: “ A Lang, ta biết ngươi lo lắng cái gì, trước khi rời Trường An mẹ ta có nói rồi, không phải lo tới vấn đề an nguy, bệ hạ đã phái người bảo vệ chúng ta, một khi tình hình ngoài tầm kiểm soát, những người này sẽ tự xuất hiện đưa chúng ta về Trường An.”
“ Nói cách khác bên cạnh chúng ta có vô số tai mắt của bệ hạ, nhất cử nhất động đều bị giám sát, ta là người hoàng tộc, không có khả năng phản bội Đại Hán, chỉ cần chúng ta công khai đi cùng nhau gặp hắn sẽ không có vấn đề.”
Mặc dù kinh hoàng vì bị Hung Nô bao vây kín mít, nhưng trí tuệ của Tào Tương chưa mất đi, hắn càng hiểu mình không phải là người giỏi ứng biến, tiếp xúc với người như Bành Xuân khó chiếm phần hơn.
“ Vậy chúng ta cùng đi.” Vân Lang nói xong nhìn xuống dưới hang, nơi đó vẫn vang lên tiếng đào bới, luôn hi vọng thấy bóng dáng Cao Thế Thanh vui mừng chạy lên báo tin, lúc này vẫn không có gì.
Bành Xuân đứng trong rừng cọc gỗ, hắn thậm chí nhàn nhã ngồi trên một cái cọc, đợi Vân Lang và Tào Tương tới.
….
Vân Lang thái độ thay đổi hoàn toàn so với lúc nãy, cười tươi như hoa chắp tay bước tới:” Bành huynh tới đây có gì giáo huấn chăng?”
Bành Xuân nhảy từ trên cọc xuống, hắn đi một mình, người Hung Nô gần nhất cũng cách đó rất xa, bản thân đứng trong phạm vi cung tiễn quân Hán, đối diện với vô số ánh mắt thiếu thiện cảm mà chẳng sợ hãi, cũng lễ nghi chu đáo chào lại:” Đây là một vụ mua bán phát tài, không biết các vị có hứng thú không?”
“ Vân mỗ được lợi từ chỗ Bành huynh rất nhiều, nếu có đường phát tài, huynh cứ nói.”
Bành Xuân chỉ doanh trại Hung Nô ngày càng mở rộng chắn hết tầm nhìn:” Đại quân Hung Nô đã chuẩn bị thỏa đáng, không lâu nữa sẽ tấn công, Vân huynh định ứng phó ra sao?”
Vân Lang bình thản đáp:” Cũng như bao năm thôi, binh tới tướng ngăn, nước lên đê chắn.”
Bành Xuân lắc đầu:” Ngăn không được, chắn không được, lần này có cả Đại Thiền Vu, Tả hiền vương, Hữu hiền vương đều tới, Kim Lang quân cũng tới.”
Vân Lang hít sâu một hơi, quả nhiên là có chuyện bất thường, nhưng lời hỏi ra lại là:” Lưu Lăng có bình yên không?”
Tào Tương nghe Vân Lang hỏi thế mà mắt muốn lòi khỏi tròng, tên này lên trận còn tơ tưởng tới giai nhân, có điều hắn rất nhạy bén, liền theo dõi từng phản ứng của Bành Xuân.
Bành Xuân mỉm cười thi lễ:” Át thị vẫn bình yên.”
Vân Lang nghe danh xưng này thì hỏi:” Nàng không phải Đại át thị à?”
Bành Xuân lắc đầu:” Đại Thiền Vu có sáu trăm bảy mươi mốt át thị, chủ nhân nhà ta chỉ là một trong số đó.”
Vân Lang từ từ thở ra một hơi, ít nhất thì cũng đã có tin bình an của nàng rồi, không ngờ hai người chỉ cách nhau mấy chục dặm mà thôi:” Át thị có điều gì muốn nói với ta sao?”
Bành Xuân nhìn Tào Tương muốn nói lại thôi.