Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 400 - Q3 - Chương 021: Người Xưa Bóng Cũ. (2)

Q3 - Chương 021: Người xưa bóng cũ. (2) Q3 - Chương 021: Người xưa bóng cũ. (2)

Vân Lang xua tay:” Nói đi, đó là huynh đệ của ta không có gì phải ngại:”

Bành Xuân gật đầu:” Lần này Đại Thiền Vu biết mình tuổi cao sức yếu, không còn được bao lâu nữa, cho nên lần này tới Bạch Đăng Sơn, hi vọng có thể trò chuyện với tổ tiên.”

“ Lưu Lăng sẽ không sao chứ?” Vân Lang lo lắng hỏi, y không lạ tục tuẫn táng của người Hung Nô:

“ Chủ nhân nhà ta dựa vào trù nghệ cao siêu được Thiền Vu hoan hỉ, chỉ cần có yến tiệc là đều gọi chủ nhân tới chuẩn bị tửu yến. Suốt ngày bận rộn, có điều cũng rất được lòng Thiền Vu, Tả hiền vương chúng nói với chủ nhân là sẽ không bị tuẫn táng.”

Vân Lang gật gù xua tay:” Nàng vẫn bình yên là được rồi, ngươi về đi.”

Bành Xuân ngớ ra:” Chẳng lẽ ngài không muốn nghe lời của chủ nhân ta sao?”

“ Về đi, đừng làm gì cả, chủ nhân ngươi chỉ là trù nương của Thiền Vu, bọn ta chỉ là đám tiểu tướng quân hơn nghìn người, chẳng thể làm gì được đâu, sớm bộc lộ chỉ mang lại tai họa thôi. Đem nguyên văn lời ta chuyển tới Lưu Lăng, nàng sẽ hiểu.”

Bành Xuân thấy Vân Lang thái độ kiên quyết không nói nữa, vài một cái thật sâu rồi đi.

“ Khoan, Tả cốc lễ vương Y Trật Tà có khỏe không?” Vân Lang chợt gọi Bành Xuân lại hỏi:

Bành Xuân không hiểu chuyện gì, vẫn đáp:” Không tốt lắm, Thiền Vu không thích ông ấy, Tả hiền vương cũng không thích ông ấy, nhưng ông ấy uy vọng rất cao ở Hung Nô, không ai dám làm gì.”

Vân Lang không nói gì thêm, xoay người về doanh.

Chuyện xảy ra giữa ban ngày ban mặt, rất nhiều người cả hai bên cùng nhìn thấy, nên không một ai nghĩ gì, cho rằng lại một cuộc giao dịch nữa mà thôi.

Bành Xuân đi rồi, Tào Tương vội vàng hỏi:” Lưu Lăng vì sao phái người tới tìm ngươi, nàng ấy định làm gì?”

Vân Lang khẽ lắc đầu:” Lưu Lăng muốn trở thành Lữ hậu, hoặc là Đậu thái hậu của Hung Nô, đang một mực phấn đấu vì mục tiêu này, chúng ta nguyện chúc nàng sớm ngày thành công.”

Tào Tương không khỏi bội phục:” Không ngờ ở hoàn cảnh chết chắc như vậy mà nàng không những sống tốt mà lại có ý chí này, giờ đã thành át thị Hung Nô, trước kia ta xem thường Lưu Lăng.”

Vân Lang cũng nhờ Lưu Lăng, cũng muốn biết thêm nhiều tin tức về nàng, nhưng Đại Thiền Vu sắp chết rồi, chiến tranh cũng sắp nổ ra, giờ lo nhất là trước khi người Hung Nô tấn công quy mô lớn không tìm được thi thể Mạo Đốn.

Như thế mọi chuyện bại lộ hết.

Bành Xuân trở về, hắn nghêng ngang đi qua quân trận Hung Nô mà không gặp trở ngại gì, bởi vì hắn là một trong sáu thủ lĩnh quỷ nô. Lại thêm từ khi hoàn thành giao dịch lấy lại được đầu của Ô Lợi Á, Bành Xuân được Hữu cốc lễ vương ban thưởng, cho phép hắn giao dịch với quân Hán, đem về tài phú cho Hung Nô.

Ở Hung Nô, có hai thứ người Hung Nô vĩnh viễn không chê nhiều, một là kỵ sĩ, hai là tài phú.

Chỉ có sở hữu hai thứ này, Hung Nô vương mới là vương giả thực sự, nếu như Bạch Dương vương, Lâu Phiền vương đánh mất bò dê tài phú, chỉ có thể làm tử sĩ trong quân, phấn đấu giành lại vinh quang cho mình.

Cách Bạch Đăng Sơn năm dặm là vương trướng của Thiền Vu, đây là nơi tụ tập không nhiều của Hung Nô, gọi là Vũ Châu Tắc.

Năm xưa Thủy hoàng đế phái đại tướng Mông Điềm xuất lĩnh ba mươi vạn quân bắc thượng đánh Hung Nô, Mông Điềm xây dựng dựng Trường Thành cũng ở Vũ Châu Tắc.

Mông Điềm khi ấy thông qua Vũ Châu Tắc xâm nhập năm trăm dặm vào đất Hung Nô, giết mười vạn, tạo thành vô số khu không người. Cùng với Mông Điềm qua đời, Tần mạt đại loạn, Hung Nô mới lại lần nữa tới Vũ Châu Tắc, trường kỳ chiếm cứ nơi này .

Chỉ là người Hung Nô không biết kinh doanh, Vũ Châu Tắc phồn thịnh ngày nào giờ tan hoang, mục dân tùy tiện lùa bò dê đi qua thành quan đổ nát chẳng có cấm kỵ gì.

Bành Xuân đi qua một cái cổng thành tàn khuyết vào Vũ Châu Tắc.

Bên trong Vũ Châu Tắc bị người Hung Nô chen chúc chật ních, vẻn vẹn ba vạn người của Kim lang quân đã chiếm cứ một nửa tòa thành này. Lều bạt dựng lộn xộn chẳng theo quy hoạch nào, rác rến, phân nước thải của người và gia súc chảy tùy ý khắp nơi, hôi thối không chịu nổi, mục dân càng bẩn thỉu.

Bành Xuân đi tới phạm vi Kim Lang quân mới bị võ sĩ mặc giáp da màu vàng chặn lại, hắn chỉ cái gùi trên lưng mình:” Ta phụng lệnh át thị đi tìm thuốc cho Thiền Vu, vừa mới về.”

Một tên Kim Lang quân lập tức vào quân doanh, chẳng mấy chốc tỳ nữ thiếp thân Như Ý đi ra, sai Bành Xuân gánh rau dại đi vào.

Đi qua khu vực Kim Lang quân kiểm soát liền khác hẳn, sống trong này chủ yếu là quý tộc của Hung Nô, lều bạt chia thành khu vực ngăn nắp, chỉ là giáp sĩ khắp nơi, Bành Xuân phải cúi đầu bước đi không dám tùy tiện nhìn ngó.

Lúc này Lưu Lăng ngâm mình trong nước nóng, kỳ cọ thân thể hết lần này tới lần khác, nhất là mái tóc càng dùng lược chải mạnh, vậy mà vẫn có chấy xuất hiện trên lược.

Đối với cái thứ này nàng sớm quen rồi, thuận tay bắt lấy ấn vào mép thùng, con chấy kêu bẹp một tiếng nát bét, khiến Lưu Lăng có một khoái cảm báo thù.

Thân ở Hung Nô khó tránh khỏi thứ này, dù là ngày tắm nghìn lần cũng không thoát được, vì trên người Thiền Vu vĩ đại có rất nhiều.

Bành Xuân cúi đầu đi vào lều Lưu Lăng, nàng cũng chẳng hề có ý che chắn thân thể, cánh hoa bổng bềnh trôi giữa hai bầu ngực cao vút của nàng, đẹp không kể siết, thân thể nàng vẫn mê đắm lòng người như thiếu nữ khiến Bành Xuân nhìn như si như dại.

Lưu Lăng lấy tay vốc nước, chậm rãi chà xát da thịt trắng mịn của mình, phát hiện thấy bộ dạng ngơ ngẩn của Bành Xuân, lại giả vờ như không biết, tiếp tục lau rửa cơ thể, thản nhiên hỏi:” Vân Lang nói sao?”

Bành Xuân sực tỉnh khom người đáp:” Y không muốn nghe kiến nghị của chủ nhân, nói bất kể hiện giờ chủ nhân có ý nghĩ gì đều không nên làm, còn nói sẽ không có ích gì cả.”

“ Ngươi có nói với y là Đại Thiền Vu sắp chết rồi chứ?” Tuy biết tính Vân Lang ghét rắc rối, Lưu Lăng còn có chút không cam tâm:

“ Nô tài nói rồi, nguyên văn lời y là chủ nhân ngươi chỉ là trù nương của Thiền Vu, bọn ta chỉ là đám tiểu tướng quân hơn nghìn người, chẳng thể làm gì được đâu, sớm bộc lộ chỉ mang lại tai họa thôi.” Trí nhớ Bành Xuân không kém, thuật lại chính xác lời Vân Lang:” Trước khi nô tài đi, y bỗng nhiên lại hỏi tới Tả lễ cốc vương Y Trật Tà, hình tình hình ông ấy thế nào?”

“ Vậy à?” Lưu Lăng chống tay lên thành thùng nước, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu mới dùng mũi "ừm" một tiếng, nhấc một chân nhô lên khỏi mặt nước, chậm rãi lau từ trên xuống dưới một cách nhẹ nhàng, hỏi:” Được rồi, vậy ý ngươi thế nào?”

Bành Xuân ngẩng đầu lên, tham lam nhìn thân thể của nàng thấp thoáng dưới làn nước, liếm môi khô khốc nói:

- Từ khi tới Vũ Châu Tắc, Tả hiền vương ngày đêm chơi bời, quân trướng ca vũ bất tuyệt, giết hết con dê này tới con dê khác, quân đội của hắn ngoài thành chẳng có chút quân kỷ gì, kẻ nào kẻ nấy lơi lỏng. Ngược lại Tả hữu cốc lễ vương ngày ngày cùng quân Hán va chạm thì quân kỷ nghiêm minh, quân doanh bố trí chặt chẽ, dù nô tài muốn đi qua cũng bị kiềm tra ba lượt.

“ Tả cốc lễ vương Y Trật Tà có công đánh lén Thượng Lâm Uyển, tuy toàn quân bị diệt, song bọn họ ở một dài Nhạn Môn, Thượng Quân thu hoạch phong phú. Tả cốc lễ vương đang chiêu binh mãi ma, thu nạp dũng sĩ, vì thế dù là cơ thiếp xinh đẹp, chiến mã thần tuấn cũng có thể đem tặng, có thể nhìn ra ông ta là kẻ rất có dã tâm.”

Lưu Lăng bặm môi, thái tử Vu Đan đã ám sát Y Trật Tà ba lần đầu thất bại, nay Y Trật Tà thân ở trong quân doanh không dời nửa bước, muốn giết hắn là không thể nữa rồi. Đại Thiền Vu sắp chết, người dưới chém giết nhau tranh đoạt ngôi vị, nàng vốn cho rằng đây là cơ hội tốt, không ngờ quân Hán chẳng có ý tham chiến, một mực phòng thủ, đập mạnh tay xuống làm nước bắn tung tóe:” Bỏ qua thời cơ này bọn họ sẽ hối hận.”

Nước bắn lên mặt Bành Xuân, nhưng hắn không giận mà còn lén nuốt vào bụng, lần nữa ngẩng đầu nhìn Lưu Lăng:” Bọn họ không có năng lực, hơn nữa Tả cốc lễ vương phòng thủ nghiêm ngặt.”

Lưu Lăng nhíu mày ngẩng đầu lên:” Nếu đã không mượn được sức bên ngoài, chúng ta đành tiếp tục làm việc của mình, chuyện ta bảo ngươi thăm dò thế nào rồi.”

Bành Xuân không dám nhìn nữa, vội đáp:” Đại át thi xảy thai, chém mười hai thớt tuấn mã hiến cho thần Côn Lôn, vu thần phán, nàng sẽ lần nữa được thần Côn Lôn phù hộ, sẽ hoài thai, sinh vị Hung Nô vương.”

Lưu Lăng phì cười:” Thiền Vu nay nằm bẹp giường không dậy được, Đại át thị làm sao hoài thai? Hay là ả tìm được Hung Nô vương tiếp theo rồi?”

Bành Xuân cười chắp tay:” Đại át thị thường xuyên ra vào doanh trướng Tả hiền vương.”

“ Xem ra ta chỉ có thể chọn Tả cốc lễ vương thôi, mong rằng hắn đúng là một anh hùng.”

Bình Luận (0)
Comment