Tuệ nhãn thức anh hùng là chuyện cơ bản không tồn tại, sử sách có một hai ví dụ trứ danh cũng là mang tính ngẫu nhiên cực lớn.
Trước khi vịt con xấu xí biến thành thiên nga thì ai biết nó có thể biến thành thiên nga?
Thế nên toàn sự kiện ngẫu nhiên tác thành thứ gọi là tuệ nhãn thức anh hùng.
Ai mà chẳng thích đi tìm người đã cường đại, trói mình vào người đã cường đại, như thế sẽ an toàn hơn nhiều. Ví dụ Trác Cơ, nàng tuy dứt tình với Tư Mã Tương Như nhưng rốt cuộc nàng vẫn chọn hắn kế hôn chứ không phải Vân Lang có tiềm năng lớn hơn.
Bởi vì thành công cũng mang tính ngẫu nhiên lớn, Đông Phương Sóc là minh chứng, từ nhỏ là thần đồng trứ danh, thiên hạ có ai thông tuệ như hắn. Huynh tẩu đều tin hắn sẽ thành tài, hắn cũng tin như thế, rốt cuộc nếu không gặp được Vân Lang thì cả đời chỉ là tên hề mua vui cho người ta thôi.
Quân Thần Thiền Vu sắp chết rồi, nhưng ông ta dù có nằm trên giường thì vẫn khống chế toàn bộ đại quân Hung Nô.
Chỗ dựa của ông ta là Kim lang quân cường đại, đội quân này theo ông ta từ khi còn là Tả hiền vương, dũng sĩ trong quân không biết đã thay bao nhiêu, tới tận bây giờ vẫn một lòng trung thành với ông ta.
Cho dù người kiệt ngạo bất thuần như Y Trật Tà cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận bố trí của ông ta.
Một đám trẻ con cưỡi dê hò hét chạy ầm ầm qua bên cạnh Lưu Lăng, bọn chúng tay cầm cung tiễn nhỏ bắn lung tung, mỗi người Hung Nô nhìn thấy cảnh này đều cười vui vẻ. Chỉ cần có đứa trẻ nào tư thế bắn cung không đúng là có trưởng giả lên tiếng uốn nắn.
Lưu Lăng đeo khăn che mặt, không ai thấy được vẻ đẹp khuynh thành của nàng, thế nên đa phần bọn họ chỉ chú ý tới khay gỗ nàng bê trên tay.
Trên khay gỗ có một cái đĩa bạc úp bởi nắp bạc, trên đó khảm bảo thạch tỏa ra hào quang ngũ sắc lấp lánh, trong đó hẳn là món ngon mà cả Thiền Vu cũng phải khen ngợi.
Món ngon tới từ tay Lưu Lăng, danh tiếng đó còn truyền xa hơn cả vẻ đẹp của nàng.
Doanh trướng của Thiền Vu đặc đặt trên một cỗ xe cực lớn, gọi nó là lều có bánh cũng chẳng sai.
Chuyện này với người Hung Nô mà nói chẳng có gì là kỳ quái, rất nhiều mục nhân có những cái lều lắp bánh xe thế này, do tập tính cuộc sống cũng do chiến loạn liên miên, nên họ phải có một cái lều có thể tùy thời di động.
Bình thường Lưu Lăng ăn mặc giống người Hung Nô, nhưng khi gặp Thiền Vu, nàng lại trang điểm như khuê nữ Đại Hán, nhất là yếm ngực phải lộ ra bên ngoài, nữ tử Hung Nô xõa tóc thì nàng vấn tóc cao, sau đó cắm đầy trâm.
Người Hung Nô cực kỳ thích nữ tử Hán gia, mỗi lần vào đất Hán cướp bóc là sẽ cướp nữ tử, chỉ tiếc là nữ tử Hán gia tới thảo nguyên chẳng sống lâu được.
Nữ tử Hán gia sống hoạt bát khỏe mạnh như Lưu Lăng không khác gì sừng lân lông phượng.
Đại át thị nhìn Lưu Lăng đi như lướt trên mây vào lều, nghiến răng ken két nói với Thiền Vu:” Đại tát mãn nói, Hán nữ này là yêu nữ, không thể thân cận, chính vì ngài thân cận với yêu nữ nên thần Côn Lôn mới lấy đi sức lực của ngài.”
Quân Thần Thiền Vu tựa hồ chẳng nghe thấy lời Đại át thị, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn vóc dáng yểu điệu của Lưu Lăng, rồi lại thở dài.
“ Nếu ngài thích ả, để ả cùng ngài về với vòng tay thần Côn Lôn đi.” Đại át thị lại lần nữa thì thầm bên tai Thiền Vu:
Thiền Vu vẫn không đáp chỉ nhìn Lưu Lăng quỳ bên giường, rót từ trong ấm bạc ra một bát sữa ấm, tự nhấp môi uống một ngụm rồi mới dâng lên.
Uống bát sữa, Thiền Vu tựa hồ có thêm chút tin thần, ra hiệu Lưu Lăng dìu mình ngồi lên, dựa vào gối mềm hỏi:” Hôm nay ăn gì đấy?”
“ Thiếp biết Thiền Vu thích ăn thịt, nhưng hiện giờ dạ dày ngài yếu, ăn thịt khó tiêu, cho nên nấu ít cháo gạo. Đợi ngài khỏe lại rồi sẽ làm cả nồi thịt cừu cho ngài ăn thoải mái.”
Đại át thị quát:” Vương là hùng ưng, phải ăn thịt uống rượu, sao lại để vương ăn thứ của cừu dê.”
Lưu Lăng có chút sợ hãi, vẫn nhẹ nhàng nói:” Hùng ưng ngã bệnh thì nên ở trong ổ dưỡng sức, không để cầm thú bên ngoài nhìn thấy, đợi khi bệnh đi, hùng ưng lại lần nữa giang cánh tuần thị lãnh địa của mình.”
Đối với sự ghen tuông cùng với thủ đoạn của Đại át thị, Lưu Lăng vô cùng khinh bỉ.
Nữ tử muốn đề xuất yêu cầu với nam tử thì lúc tốt nhất là khi ở riêng bên nhau, hơn nữa còn phải là lúc tình cảm ướt át, và phải nói từ góc độ nam nhân, lại không thể nói quá rõ, phải để nam nhân tự thông qua lý giải của mình để làm.
Chứ còn đầu bù tóc rối nghiến răng nghiến lợi lời lẽ the thé chướng tai như vu bà, giọng điệu ra lệnh, chỉ cần là nam tử có chút tự tôn đều không chấp nhận.
Lưu Lăng không nhiều lời, quỳ xuống bên Thiền Vu, lấy khăn tay ướt lau người ông ta, mặc dù từ miệng, từ trên người ông ta bốc ra mùi hôi thối, nàng vẫn hết sức tỉ mỉ lau chùi. Tay lướt qua đến đâu có thể cảm thụ được cả xương dưới đó, nàng biết đây là thân thể sắp chết, đã bốc ra mùi cái chết rồi.
Làm xong, Lưu Lăng thấy ánh mắt mờ đục của Thiền Vu như sáng hơn một chút, mừng rỡ hỏi:” Ngài có thấy thoải mái hơn không?”
Thiền Vu khe khẽ gật đầu, khàn giọng đáp:” Dễ chịu lắm.”
“ Thần tử của ngài đang đợi, buổi tối thiếp lại tới.” Lưu Lăng nở nụ cười thật ngọt, sau đó thu dọn lui ra khỏi lều:
“ Đó là con yêu nữ.” Đại át thị lại rít lên:
Thiến Vu đưa mắt nhìn ả, chỉ nói một câu:” Ta chưa chết thì chưa được tới lều Vu Đan.”
Đại át thị cúi đầu không dám nói thêm lời nào nữa, cầm bát cháo lên đút cho Thiền Vu.
Lưu Lăng vừa ra ngoài liền gặp đoàn huân quý Hung Nô chờ đợi.
Vu Đan thèm thuồng nhìn khắp người Lưu Lăng, còn đưa tay vỗ mông nàng một khái, đám Hung Nô vương không ai không ngăn cản lại còn cười rộ lên.
Lưu Lăng tất nhiên chẳng để ý, người Hung Nô hoàn toàn không có cách nói luân lý, nữ nhân là công cụ tiết dục và sinh con, cho dù danh nghĩa nàng là mẫu thân Vu Đan. Vì khi Thiền Vu chết, át thị không bị tuẫn táng lại thành át thị của Thiền Vu tiếp theo, rất có khả năng là Vu Đan.
Y Trật Tà ngồi trên yên ngựa, người Hung Nô có thói quen đi tới đâu mang yên ngựa theo tới đó.
Tả cốc lễ vương đứng thứ ba trong ngũ vương Hung Nô, quyền thế chỉ dưới Tả hữu hiền vương, thân là đệ đệ của Thiền Vu, hắn sinh ra đã là lang vương cao quý.
Không giống kẻ khác thích tụ tập thành đám, hắn cô độc ngồi trên yên ngựa, cái trán cao, đôi mắt thâm trầm, khuôn mặt nghiêm nghị, Y Trật Tà cầm bát rượu thong thả uống, tựa hồ chuyện vừa xảy ra chẳng liên quan tới mình.
Tay Vu Đan không chịu rời mông Lưu Lăng, từ xoa nắn dần trở thành bóp mới thỏa mãn dục vọng càng lúc càng dâng cao của hắn, tay bóp mạnh, Lưu Lăng bị đau kêu lên một tiếng, người lảo đảo ngã vào lòng Y Trật Tà.
Y Trật Tà không có bất kỳ động tác gì, chỉ nâng bát rượu lên cao:” Chớ làm phiền Thiền Vu nghỉ ngơi.”
Vu Đan đang định kéo Lưu Lăng lên, nghe vậy nụ cười biến mất luôn, lạnh lùng nhìn Y Trật Tà, đối với vị thúc thúc này, hắn chẳng có chút kính trọng nào.
Lưu Lăng cuống quít bò dậy khỏi lòng Y Trật Tà, ánh mắt cảm kích nhìn hắn một cái, rồi ôm bình bạc bỏ chạy, như con cừu non hoảng loạn.
Y Trật Tà khẽ ngửi dư hương còn đọng trên tay, hắn tự biết vừa rồi mình hưởng thụ thế nào.
Hoảng hốt chạy về phòng mình, Lưu Lang bình tĩnh trở lại, chuyện vừa rồi chẳng gây ra bất kỳ thương tổn không thể bù đắp gì với nàng, mà trong lòng suy nghĩ phản ứng của Y Trật Tà.
Lưu Lăng không quá coi trong vẻ đẹp của bản thân, xuất thân từ hoàng gia, nàng thừa hiểu dùng mỹ sắc mê hoặc người ngắn ngủi và không đáng tin cậy ra sao.
Nằm trên giường lông mềm mại, Lưu Lăng nhíu chặt mày, nàng không dám chắc dùng món ăn nào mới có thể khơi lên hứng thú của Y Trật Tà với mình.