Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 402 - Q3 - Chương 023: Lưu Lăng Đào Bẫy.

Q3 - Chương 023: Lưu Lăng đào bẫy. Q3 - Chương 023: Lưu Lăng đào bẫy.

Cao Thế Thanh ngẩng đầu nhìn lỗ thông khí trên trần, từ nơi này có thể nhìn thấy mấy ngôi sao đang nhấp nháy giữa tời đêm.

Vậy là hết một ngày nữa rồi, vẫn chưa tìm được thi thể của Mạo Đốn.

Là con cháu thế gia đào mộ, những kỹ xảo tổ tiên để lại đều chẳng tác dụng gì ở đây.

Khác hoàn toàn với mộ táng ở Đại Hán, mộ của Mạo Đốn không có lối đi, không có phương vị, thậm chí tôn ti cũng chẳng có.

Thời gian qua khai quật làm Cao Thế Thanh hiểu ra, mộ Mạo Đốn đơn giản chỉ là một cái hố, sau khi chôn quan quách xong là lấp đất lên, trong quá trình đó không ngừng ném gia súc và người tuẫn táng theo, sau đó lại ném tài vật, lại tiếp tục lấp đất.

Cuối cùng là dùng chiến mã dẫm đạp qua, biến đồi đất thành bình địa, đất cát cứ tự di chuyển, lấp kín mộ chặn đứng toàn bộ khả năng có trộm mộ.

Mộ tàng quy mô thế này không thể đào trộm, chỉ có cách sử dụng nhân lực cực lớn, đào từng tầng đất ra mới có thể tìm được quan quách của Mạo Đốn, ngoại trừ sử dụng nhân lực thì không có cách nào khả thi hết ... Mà nếu vì tài phú trong mộ mà đào bới, kết quả khó nói, rất có thể được không bằng mất.

Còn Cao Thế Thanh thì chỉ có hai trăm người đài xới cái lăng mộ cực lớn này, nên không khác gì mò kim đáy bể.

Lãng phí mất thời gian một ngày quý giá rồi, đám quỷ nô sức cùng lực kiệt ngã lăn ra đất, dùng roi quất thì bọn chúng cũng chỉ biết cầu xin, không dậy làm việc nữa.

Chỉ riêng hôm nay đã chết mất bảy tên quỷ nô.

Vân Lang sau khi khâu mũi cuối cùng trên vết thương ở đùi Trương Mẫn, cắt đứt sợi tơ, dặn:” Đừng có chạm vào vết thương đấy, giữ khô ráo sạch sẽ, ngươi sẽ ổn thôi.”

Trương Mẫn tiếc nuối:” Thuộc hạ không sao, chỉ là không đuổi kịp tên đại đương hộ kia.”

“ Người ta chỉ đánh thăm dò thôi, một đòn không thành là chạy ngay, đó là trò quen thuộc của người Hung Nô, ngươi vượt trận truy kích là phạm quân pháp rồi, sau khi khỏe lại sẽ bị xử phạt.”

“ Chỉ cần giết được tên đại đương hộ đó là đáng.”

Vân Lang không còn gì để nói, chuyện để bị bắt lần trước đã thành tâm bệnh của ba người Trương Mẫn, sau khi thương lành, bọn họ là người liều mạng nhất trong quân.

Nói cũng lạ, khi ba người họ không coi mạng mình ra gì nữa, vậy mà lần nào cũng sống sót trở về như kỳ tích.

Như lần này, nếu không phải Lý Cảm dùng thừng bắt ngựa kéo về thì bọn họ bị chiến mã Hung Nô dẫm nát bét rồi.

Chiến trường luôn là nơi khiến người ta chẳng vui được, nay tổn thất của Kỵ đô úy đã lên tới ba thành, Tạ Trường Xuyên cho phép bọn họ tự do lựa chọn thời cơ rút lui.

Dù sao Câu Tử Sơn quá đơn độc, không phải nơi phòng ngự tốt.

Mặc dù có rừng cọc gỗ, phía sau còn có cả đường hào, nhưng cũng chẳng đủ ngăn cản người Hung Nô nữa, vì rừng cọc gỗ đã bị người Hung Nô phá hỏng bảy tám phần rồi.

Đám mục nhân không biết sống chết, bất kể già trẻ nam nữ đều lùa đàn trâu tới, sau đó dùng thừng tròng vào cọc gỗ sau đó kéo đi, rút từng cọc gỗ ra một.

Hai bên đều từng bước từng bước một làm việc của mình, lặp đi lặp lại, ngày qua ngày Hoắc Khứ Bệnh dẫn kỵ binh xung kích, quá trình chiến sự vô cùng ngắn ngủi, từ lúc khai chiến đến kết thúc chỉ có nửa canh giờ.

Thế nhưng khi kỵ binh quay về thì toàn bộ sức cùng lực kiệt, bao gồm Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm.

Điều này làm Vân Lang hoài nghi chuyện Trương Phi với Mã Siêu đốt đuốc đánh thâu đêm.

“ Làm gì có chuyện đó, thường ngày lão nô có thể vung đao chém năm trăm lần, lên chiến trường có thể toàn lực chém ra trăm đao là giỏi rồi, lúc đó tay chân mềm nhũn, đến đứa trẻ nó cũng giết được.”

Vì không để người ta cười chủ nhân mình, Lưu Nhị vội vàng trả lời nghi hoặc của Vân Lang:

“ Hai quân giao chiến, nếu như tướng sĩ không luân phiên hoán đổi thì chiến đấu một canh giờ là tối đa, trừ khi là gặp nhau giữa đường hẹp không ai có lựa chọn mới quyết chiến đến cùng.”

“ Cánh trái không đủ thì cánh phải lên, giảm bớt gánh nặng cho huynh đệ, khi hai cánh đều quấn lấy rồi thì tới trung quân, đến khi cả trung quân cung áp vào trận thì xem quân dự bị của bên nào mạnh hơn. Quan trọng nằm ở điều phối ra sao, đó là chuyện của các tướng quân, lão nô chỉ biết nghe lệnh mà xông lên thôi.”

Vân Lang hiểu ra, cái gọi là nghệ thuật chỉ huy có thể tóm gọn lại ở chỗ ở trong tình huống lực lượng hai bên tương đồng thậm chí ít hơn địch, phải điều phối quân lực sao cho có thể tạo thành cục diện lấy nhiều áp đảo ít ở phạm vi nhỏ, cuối cùng tích tiểu thành đại mà giành phần thắng.

Chuyện này nói ra thì đơn giản ... Vân Lang nhún vai bóp nát suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu, nghĩ thế là đủ, chẳng phải việc của mình.

Trong đầu Vân Lang luôn là sự tích Hoắc Khứ Bệnh dùng tám trăm kỵ binh mà dám tung hoành hoang nguyên, khiến Hung Nô nghe tên khiếp vía.

Lên chiến trường mới biết khác biệt giữa trời với đất, chiến tranh bị câu từ trau chuốt biến thành câu chuyện hoang đường.

Hoắc Khứ Bệnh vẫn dũng mãnh như trong sách miêu tả, nhưng Hung Nô cũng rất nhiều hảo hán, đừng nói tới chuyện hắn khiến Hung Nô nghe tên khiếp vía, bây giờ thứ hắn có được là toàn thân thương bệnh.

Vân Lang dùng tay ấn cái xương sườn thứ sáu của Hoắc Khứ Bệnh, thịt nơi này đã nhũn, xương sườn nứt rồi, không còn tác dụng bảo vệ tim nữa.

May là ở bên phải, chứ ở bên trái thì nguy.

Tên này trước mặt quân tốt luôn bộ dạng cứng cỏi, chỉ khi đối diện với Vân Lang mới rên rỉ mấy tiếng.

“ Không cần cố chống đỡ nữa, chúng ta không may mắn, trong thời gian ngắn khó tìm được quan quách Mạo Đốn. Hai ngày nữa ta sẽ hạ lệnh lấp hang đợi năm sau, chúng ta rút lui thôi, người Hung Nô đã áp sát lắm rồi, phải thu hẹp phạm vi phòng ngự lại.”

Hoắc Khứ Bệnh ngồi dậy thở hồng hộc, khó khăn uống một ngụm nước:” Ta chưa bao giờ trông cậy vào một người chết đổi quân công, nói ra giờ ta càng hưng thú với Thiền Vu ở phía đối diện hơn.”

“ Ngươi cũng đừng có hứng thú, Quân Thần Thiền Vu sắp chết rồi, sắp có Thiền Vu mới, chúng ta sẽ thành nơi lập uy cho người ta đấy.”

Hoắc Khứ Bệnh thất kinh bỏ bát nước xuống:” Sao ngươi biết?”

“ Tên Bành Xuân đó kỳ thực là người của Lan Lăng ông chúa, tới nói với ta một chủ ý thối khắm, muôn bọn ta đánh thẳng tới Vũ Châu Tắc lập kỳ công bất thế.”

Hoắc Khứ Bệnh đứng bật dậy đụng tới vết thương làm miệng co giật:” Nếu có cơ hội thì thử.”

“ Chính vì thế ta mới không nói cho ngươi.” Vân Lang ấn Hoắc Khứ Bệnh xuống:” Không thể tin Lưu Lăng được, đừng coi nàng như nữ tử bình thường, trước kia Lưu Lăng đã không tầm thường, giờ một thân một mình sống ở Hung Nô muốn sinh tồn phải dùng vô số thủ đoạn, ta cũng không dám chắc nàng đã thay đổi tới mức nào. Rất có khả năng là Lưu Lăng chẳng qua thấy Thiền Vu sắp chết, không biết phải dựa vào ai, cho nên kéo chúng ta xuống nước. Chúng ta mà tập kích vào Vũ Châu Tắc thì tám phần chết, hai phần bị bắt. Lưu Lăng hi vọng chúng ta bị bắt, sau đó ở lại Hung Nô giúp nàng thôi, hừ, uổng công ta tốt với nàng, nữ nhân đó muốn làm Đại át thị tới điên rồi, đến ta cũng muốn đào bẫy.”

Bình Luận (0)
Comment