Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày cân nhắc thiệt hơn một lúc, không ngờ lại nói:” Nếu dùng mạng chúng ta mà đổi mạng Thiền Vu đã là lãi rồi.”
Vân Lang ném hạt đậu rang vào mồm, nhạt nhẽo nói:” Lưu Lăng chính vì nắm được tâm lý này của đám người các ngươi cho nên mới đặt bẫy, Thiền Vu chết chắc rồi, ngươi còn xông vào đổi mạng để làm gì? Không bằng đợi Thiền Vu chết, xem xem có kiếm chác được gì không?”
Hoắc Khứ Bệnh tự động loại bỏ những thứ lằng nhằng ngoài chiến trận ra phía sau, hỏi:” Có gì mà kiếm chác?”
Vân Lang phân tích:” Lưu Lăng không biết dựa vào ai, chứng tỏ nội bộ chúng đang tranh đua kịch liệt, ai cũng có ưu thế riêng, vậy nên chỉ cần đợi Thiền Vu chết là ắt sẽ có biến, chúng ta đợi là được.”
Hoắc Khứ Bệnh nghe Vân Lang phân tích xong thì trầm mặc không nói.
Vân Lang vỗ vai hắn:” Ngươi cứ tiếp tục làm anh hùng hảo hán đi, loại chuyện này ta sở trường hơn, để ta lo là được, khi nào thời cơ đến ta sẽ bảo với ngươi.”
“ Anh hùng hảo hán cái gì chứ?” Hoắc Khứ Bệnh cười gượng:” Là ta cưỡng ép các ngươi tới Bạch Đăng Sơn, kết quả chiến công không có, mọi người lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ.”
Chẳng trách hắn ngày ngày xuất chiến như thằng điên, do áy náy mà ra, Vân Lang an ủi:” Chúng ta thủ trên Câu Tử Sơn, chỗ khó nhằn nhất chiến tuyến rồi, vậy mà còn chưa bị chết sạch đã là không tệ, ngươi còn dám công lao à? Ta xác định lên chiến trường có nhiều người nhất sống sót trở về là tốt rồi, còn về oán trách? Đợi sống sót về Trường An đã, rảnh rỗi ta chửi ngươi chơi.”
“ Nhất định sẽ cho ngươi thỏa nguyện.” Hoắc Khứ Bệnh đá Vân Lang một cái rồi lại mặc giáp ra ngoài:
Hung Nô đã bao vây ba mặt Câu Tử Sơn, chiến sự có thể bùng phát bất kỳ lúc nào, hắn không có thời gian mà nghỉ ngơi.
Chiến sự phía Bạch Đăng Sơn càng khẩn cấp, đôi khi giữa đêm thấy phía đó đốt đuốc rực sáng góc trời, so với quy mô chiến trận bên đó, bọn họ như chấm nhỏ, nhỏ bé tới mức làm người ta sinh ra cảm giác bất lực, không nghe thấy âm thanh cuộc chiến từ phía đó, nhưng Kỵ đô úy cũng cả đêm không ngủ.
Cứ nghĩ rằng người Hung Nô ngu xuẩn, cái sự ngu xuẩn đó chưa thấy đâu, còn ở đạo chiến trận thì bọn họ thông minh kinh người.
Thông qua liên tục quấy rối gây sức ép để khiến quân Hán phải xuất kích, nhưng không bao giờ tiếp cận tầm bắn của tên nỏ và máy bắn đá.
Lại thêm một ngày nữa, Hung Nô vẫn khiến quân Hán ngày đêm ăn không ngon ngủ không yên, quan quách Mạo Đón lại chưa thấy đâu, Vân Lang bắt đầu cho quân đội rút lui.
Thương binh được đưa tới lo cốt đầu cầu, ở đó thi công vẫn tiếp tục, nhưng tường thành cơ bản đã hoàn thành, khả năng phòng ngự ở đó cao hơn hẳn, lại có thể rút lui bất kỳ lúc nào, chỉ có thể mới duy trì được sĩ khí đang liên tục đi xuống.
Trăng lên giữa trời, đống lửa của người Hung Nô dày đặc không khác gì sao trên trời, cái dân tộc thích hát những bài ca bi thương ấy, cho dù là lúc ăn mừng cũng dùng hồ già mang mác buồn để thể hiện tình cảm.
Người Hung Nô cũng dùng tiếng Hán (*), chẳng qua là ngữ điệu kỳ quái hơn mà thôi.
Chuyện diễn luyện rút lui đã được Vân Lang cho tiến hành vô số lần rồi, chỉ cần đại quân Hung Nô vượt qua rừng cọc gỗ là toàn quân rút lui.
Trước khi người Hung Nô có thể triệt để chiếm lĩnh Câu Tử Sơn, Kỵ đô úy có đủ thời gian lui về lô cốt đầu cầu, máy bắn đá đã tháo rỡ chuyển ra đó, bên sông có nhiều đá cuội có thể phát huy được khả năng cao nhất.
So ra Vân Lang lại lo Hoắc Khứ Bệnh tâm tình sa sút, hắn không nên có tâm tình đó, ít nhất Vân Lang thấy hắn không nên có, hắn phải là tấm gương vạn thế mới đúng, hắn phải kiên cường như tảng đá.
Cảm giác này rất kỳ quái, Vân Lang cũng không hiểu y đang tác động lên lịch sử hay là lịch sử tác động lên y nữa.
Cao Thế Thanh mặt xám ngoét quỳ trong hang, tuyệt vọng nhìn đống đất lớn vừa đổ sụp xuống.
Lần này ít nhất có một nửa số quỷ nô bị vùi lấp, đòng nghĩa tuyên bố nhiệm vụ triệt để thất bại.
Nhận được tin báo, sau khi đợi kết cấu hang hoàn toàn ổn định lại, Vân Lang đi vào, một số quỷ nô còn dang cố sức đào đất cứu đồng bạn ra.
Vân Lang không xử phạt Cao Thế Thanh, chỉ nói:” Thu dọn đi, chúng ta rút lui.”
Cao Thế Thanh dập đầu liên tục, hắn còn nghĩ mình đã chết chắc rồi.
Vân Lang đỡ hắn lên, phủi đất trên đầu:” Là do vận khí chúng ta không tốt, ngươi cũng đã cố hết sức rồi. Có điều ít nhất đã khẳng định được đây chính là lăng mộ của Mạo Đốn, vậy lần sau có cơ hội, nhất định sẽ tìm được. Bây giờ phong bế toàn bộ hang đi, lần sau lại tới.”
Cao Thế Thanh cảm kích dập đầu, Vân Lang nói thế là giúp hắn ôm hết trách nhiệm, đào mộ thất bại, Vân Lang sẽ không sao, nhưng Tạ Trường Xuyên giết hắn để xả giận là chuyện quá bình thường.
Khi Vân Lang muốn ra ngoài, đột nhiên bên tai có tiếng kim loại va chạm.
Chắc chắn là tiếng kim loại va chạm, không phải chạm vào đá, là kỹ sư, Vân Lang rất nhạy cảm với các loại tiếng động. Minh chứng rõ ràng hơn là Cao Thế Thanh quay ngoắt đầu lại, nhìn quỷ nô lại dụng xẻng chọc vào chỗ vừa rồi, âm thanh nó lần nữa phát ra.
Cao Thế Thanh chạy tới, chẳng kịp dùng xẻng, rút ngay chùy thủ ra chọc đất, rồi lấy tay bậy một tảng đất lớn.
“ Tư Mã, là thanh đồng ... Hình như là quan quách.” Ba Phu là tên thấp người nhưng ngực nở nang hai tay dài lực lưỡng, dịch lại ký hiệu tay của Cao Thế Thanh, hai người bọn đã phối hợp với nhau lâu năm, nghe nói còn là họ hàng:
Nghe vậy Vân Lang kích động tới toàn thân run lên, quát bảo:” Lôi nó ra, nhanh lên.”
Quỷ nổ ùa cả tới, ra sức dùng xẻng đào đất xung quanh, chẳng mấy chốc đào ra được quan quách cực lớn, cũng cực kỳ nặng nề, ước tính sơ qua ít nhất phải năm nghìn cân.
Nghĩ tới nằm trong quan quách khả năng là Mạo Đốn, tim Vân Lang đập tới quá giới hạn chịu đựng.
“ Tư mã, đây khả năng không phải quan quách của Mạo Đốn, hoa văn trên đó không phải mặt trời và sói, mà là trăng và phi ưng ...” Ba Phu luyến tiếc nói:
Vân Lang cũng nhìn thấy hoa văn Cao Thế Thanh chỉ rồi, nhưng y không quan tâm, đào ra được một cái quan quách là thắng lợi, lớn tiếng ra lệnh:” Lôi nó ra.”
Ngay cả những quỷ nô vừa được cho nghỉ ngơi cũng bị Ba Phu huy động, bọn chúng nhanh chóng chạy đi lấy những súc gỗ tròn trải dưới đất, mười mấy người kéo, liên tục chuyển gỗ về phía trước mới kéo ra khỏi đống đất, tiếp đó điều thêm người ở sau đẩy mới mang ra khỏi sơn động.
Vân Lang không trì hoãn lấy một tích tắc, hạ lệnh mang quan quách lên xe, dùng xe trâu đưa tới cầu sắt.
“ Phong bế hang ngay, làm cho kín vào, đừng để người Hung Nô phát hiện manh mối.”
Ba Phu, Cao Thế Thanh lại do dự nhìn đám quỷ nô hỏi nhỏ:” Tư mã, có nên giết hết chúng luôn không?”
Đám quỷ nô nghe Vân Lang hạ lệnh thì có vẻ cũng lường được số phận của mình, quỳ rạp dưới đất dập đầu như giã tỏi, không còn thời gian nữa phải nhanh chóng định đoạt. Thời gian qua đám người này cũng đã tận lực rồi, Vân Lang tuy không bận tâm sự sống chết của chúng, nhưng không thể ra lệnh tàn nhẫn như thế, buông một tiếng thở dài: “ Biên vào dân phu Kỵ đô úy.”
Ba Phu liền vung roi quất hơn trăm tên quỷ nô còn lại quát tháo:” Tư mã nhân từ tha mạng cho các ngươi, nếu kẻ nào dám cả gan gây sự trong doanh, ăn ở hai lòng, phát hiện một tên giết toàn bộ.”
Quỷ nô nước mắt ngắn dài bái tạ.
Vân Lang không rảnh để ý tới chuyện nhỏ này, sai Lưu Nhị báo tin cho Hoắc Khứ Bệnh, còn y sai người đi tìm Tào Tương, chỉ Tào Tương mới có thể đảm bảo đám Tạ Trường Xuyên không nuốt hết công lao.
Quả nhiên chẳng cần y thông báo, chỉ một canh giờ đám người Tạ Trường Xuyên, Bùi Viêm đã dẫn thân vệ dùng khoái mã tới cầu treo, mặc cho phía Bạch Đăng Sơn cũng đang chém giết ngày đêm.
Mỗi lần tới cái nơi mà Vân Lang gọi là lô cốt này Tạ Trường Xuyên lại có cảm xúc lẫn lộn, nó giống như một thành trì nhỏ, nhưng tường thành dầy đủ đặt chiếc nỏ lớn nhất trong quân, hai bên cổng thành là hai cái tháp vuông vức cao vượt hẳn lên, tháp rất nhiều ô cửa sổ nhỏ, hiện giờ mới chỉ hoàn thành một cái tháp, nhưng còn bảy tám cái nữa đã được dựng giàn gỗ chuẩn bị xây dựng.
Một khi nơi này hoàn thiện, Tạ Trường Xuyên không biết phải dùng công cụ gì, hay bao nhiêu mạng người mới có thể chiếm được cái mảnh đất chưa đầy năm mẫu này.
Một cái cầu hoang phí chưa từng có, lại thêm thành trì nhỏ này nữa, đúng là phong cách của đám hoàn khố.
Nhưng hôm nay Tạ Trường Xuyên không để ý tới mấy thứ đó nữa, lập tức sai thân vệ bao vây kín mít. Cùng với việc đất đai trên quan quách được dọn sạch, toàn bộ quan quách lộ ra dưới ánh đuốc sáng rực như ban ngày.
(*) Lời tác giả: Thất ngã yên chi sơn, sử ngã phụ nữ vô nhan sắc, thất ngã yên chi sơn, sử ngã lục súc bất phồn tức - đó là bài đoản ca duy nhất của người Hung Nô còn lưu truyền tới thời nay, lời ca hoàn toàn không có dấu vết phiên dịch.
Ngoài ra sử gia cùng các nhà ngôn ngữ học tới giờ vẫn chưa thể khẳng định là có tiếng Hung Nô không, đa phần khuynh hướng về việc họ dùng Hán ngữ cổ. Nên tác giả to gan giả thiết điều này cũng là để thuận lợi cho câu chuyện phát triển.